Chuyện Cũ Của Tôi Không Có Tôi

Chương 5:




Hôm nay tôi và Ly Minh đều tan làm rất sớm. Ly Minh nấu cơm, còn tôi nằm trên ghế sa lông xem ti vi.
“Leng keng, leng keng.” Tiếng chuông cửa vang lên, tôi đứng dậy, ra mở cửa.
“Mẹ, sao mẹ lại tới?” Tôi nghi ngờ hỏi. Ly Minh bước ra từ bếp, “Dì, dì tới rồi.”
Tôi hiểu ngay, ra là cô nhóc Ly Minh này lén liên hệ với mẹ tôi đây mà. Ai bảo Ly Minh là thiên tài xã giao chứ, ba mẹ tôi đều rất thích cô ấy, thậm chí còn thích hơn thích tôi nữa.
“Sao vậy mẹ, mẹ nhớ Ly Minh phải không? Đến thăm cậu ấy hả?”
“Phiền ghê phiền ghê đó, ra chỗ khác chơi đi.” Mẹ tôi trả lời.
Và rồi chúng tôi cười vang, thoáng chốc, cả căn phòng trở nên rực rỡ.
Chúng tôi cùng ăn cơm, tâm sự chuyện nhà, rất là vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn. Tôi biết mục đích mẹ tới lần này, mẹ muốn bảo tôi về.
Thế nhưng tôi vất vả lắm mới tới thành phố này được, tôi muốn gặp cậu ấy, rất muốn. Ngoại trừ trong mơ, cậu ấy chưa từng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cãi một trận lớn với mẹ, cuối cùng là tôi khóc lóc chạy ra ngoài, không để ý ô tô lái tới. Tôi nhìn lên trời, mây trời thật đẹp, đã lâu rồi chưa ngẩng đầu nhìn ngắm như vậy. Tôi nằm giữa vũng máu, chậm rãi nhắm mắt.
Tôi đi theo Ly Minh tới bệnh viện.
Nhìn chính mình nằm trên giường bệnh, tôi thấy sắc mặt trắng bệch của bản thân.
Ly Minh cầm thức ăn đặt bên cạnh giường bệnh, “Dì, dì ăn một chút đi. Dì phải tin con, nhất định Thi Dật sẽ vượt qua, nhất định sẽ tỉnh lại.”
“Dì không đói.” Mẹ lầm lì trả lời một câu.
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, đây là lần đầu yên tĩnh nhìn ngắm mẹ như vậy. Mẹ đã già hơn trước kia nhiều rồi. Sau đó, tôi vô thức thiếp đi bên cạnh mẹ…
Hình như tôi đã ngủ rất lâu. Tôi chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy mẹ đang ngủ say bên giường bệnh. Tôi đưa tay sờ lên gương mặt mẹ làm mẹ tỉnh giấc.
“Con tỉnh rồi, con bé này.” Mặt mũi mẹ ngập tràn vẻ không tin nổi.
“Mẹ… Mẹ.” Tôi yếu ớt gọi một tiếng.
Bà vui vẻ nhìn tôi, khóe mắt ướt nhạt nhòa.
Rồi mẹ vội đứng lên gọi bác sĩ. Chỉ một lát sau, Ly Minh đã tới.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, nhịn không được nở một nụ cười.
“Mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng mà mình không nhớ được nội dung…”
Nghe Ly Minh nói, đó là di chứng sau tai nạn xe cộ, tôi bị mất trí nhớ có chọn lọc. Tôi cũng không rõ lắm, không nhớ rõ chuyện gì cả.
Sau khi tỉnh lại, tôi nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày. Khỏe rồi mới xuất viện.
Về tới nhà, mẹ nói tôi và Ly Minh cứ nghỉ ngơi đi, để bà giúp một tay cho. Tôi và Ly Minh ngồi trên ghế sa lông xem ti vi, chỉ lát sau đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Thế là chúng tôi lại cùng ngồi trên ghế ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Mẹ, Ly Minh, tại sao chúng ta lại ở đây vậy? Nơi này sao tốt bằng nhà mình được. Hay chúng ta dọn về nhà đi?”
Ly Minh xen vào, “Đúng đấy, chẳng biết ở đây có gì tốt nữa. Mau về nhà đi.”
Thế là một tuần sau, tôi làm xong thủ tục từ chức. Ly Minh cũng xin chuyển công tác sang nơi khác.
Chúng tôi đi cùng mẹ, ngồi lên chuyến tàu trở về nhà…
Ba tháng sau.
“Thi Dật, mấy hôm nữa bạn mình tổ chức hôn lễ, mình mang cậu theo tham dự ha.”  Ly Minh gọi điện nói với tôi.
“Được.” Tôi đáp.
Tại hôn lễ ấy.
“Ly Minh, chỗ này đẹp thật đấy, mình mong được vậy suốt… Giang Trạch Dịch, Trì Mộng Nghiên. Oa, Ly Minh, tên cô dâu, chú rể hợp nhau quá, bọn họ xứng đôi ghê…”
Ly Minh không để ý lời tôi nói, chỉ im lặng dắt tay tôi đi vào trong.
Cô dâu, chú rể đeo nhẫn cho nhau. Bên dưới vang lên tiếng hoan hô, tôi cũng hùa theo reo hò…
“Thi Dật.” Có âm thanh xa lạ lại quen thuộc gọi tên tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, hóa ra là cô dâu, chú rể đi lại đây.
“Cảm ơn hai người đã dành chút thời gian tới tham gia hôn lễ…” Chú rể mới nói một nửa đã bị Ly Minh cắt ngang, “Thời gian có hơi gấp gáp nên không chờ hôn lễ cậu kết thúc được. Mình với Thi Dật đi trước nhé.” Nói rồi Ly Minh kéo tôi đi, tôi vừa đi vừa quay đầu nói, “Bye bye, chúc hai người hạnh phúc nha!”
Về tới nhà, Ly Minh lại đi làm việc. Tôi bật máy tính lên, muốn ghi chép lại hôn lễ như mơ này. Đang định viết mở đâu thì chợt tự hỏi, vô thức rơi vào mộng mơ…
Tôi giật mình tỉnh lại. Trong mơ có một chàng trai tên Giang Trạch Dịch. Cái tên này rất quen, sao tôi lại quên mất.
Tôi đeo tai nghe vào, mở đoạn tin nhắn thoại được lưu trong Wechat, “Nghe tiếng mưa rơi, từng giọt tí tách. Hô hấp của em như giọt mưa rót vào tình anh, mong rằng mưa có thể rơi mãi không ngừng…”
Cứ vậy, một vòng tuần hoàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.