Chước Lộc

Chương 69: Diệt Lang (6)




Linh mạch phong cấm, chưa nói tới khôi phục linh lực, có thể sống sót hay không vẫn chưa biết được. Trong lòng mọi người đều rõ, quyền lực của Thẩm gia hẳn sẽ phát sinh thay đổi.
Những người không liên quan đều tránh lui, chỉ để lại hai phụ tử Thẩm thị và Chu Tinh Ly đi chân trần.
“Bắc Mạc gần đây có dị động gì không?” Im lặng một lúc lâu, Thẩm Kỳ Duệ mới dùng ngữ khí cứng rắn mở màn.
“Người Man diệt Khát Chúc Hỗn, Lộc Ly dồi dào, nhiều lần khiêu khích, ” mâu sắc Thẩm Lâu lạnh lẽo mà nói, “Nếu không nhầm, Đại nguyên soái của Khát Chúc Hỗn, chắc cũng trúng Phệ Linh.”
Thẩm Kỳ Duệ chậm rãi hít ngụm khí lạnh.
Tà vật cỡ này, không phải linh lực cao cường thì có thể chống đỡ được. Một khi truyền ra rộng rãi, Đại Dung lâm nguy. Hôm nay diệt Khát Chúc Hỗn, ngày mai diệt chính là Bắc Vực.
“Diệc Tiêu, thân thể này của ta, có thể di chuyển tới Đại Dung được không?” Thẩm Kỳ Duệ hỏi Chu Tinh Ly còn đang châm kim rồi băng cố định lại cho hắn.
“Có thể a, rồi chờ bạo thể nhuộm toàn bộ kinh thành, Đại Dung liền thay đổi triều đại như vậy.” Chu Tinh Ly cười híp mắt nói.
Thẩm Kỳ Duệ cảm thấy đau đầu, hối hận vì đã hỏi với Chu Tinh Ly, thở dài nói với nhi tử: “Cô truyền lại vị trí Quốc Công cho ngươi, ngươi nhanh chóng mang binh tấn công Bắc Mạc, nhổ cỏ tận gốc thứ tà vật này.”
Thừa dịp còn chưa bắt đầu lan tràn, tiên hạ thủ vi cường [1].
[1] ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh (Tôn Tử binh pháp)
Lời tuy nói vậy, nhưng hai cha con đều biết để thành công sẽ rất khó. Thẩm Kỳ Duệ vẫn luôn chủ trương lấy công làm thủ, muốn chủ động đánh Bắc Mạc, lệnh người Man cúi đầu xưng thần. Song triều đình vẫn luôn không đồng ý, lý do là Lộc Ly không đủ.
Trơ mắt nhìn Ô Lạc Lan Hạ Nhược thống nhất bộ tộc, càng ngày càng lớn mạnh, bây giờ, dù triều đình có đồng ý, Thẩm Lâu muốn diệt được Bắc Mạc cũng vô cùng khó khăn.
“Nhi tử hiểu rõ.” Thẩm Lâu đáp.
“Ngươi từ nhỏ thiên tư hơn người, vi phụ rất yên tâm. Chỉ một điểm, ghi nhớ kỹ nguyên tắc Thẩm gia chúng ta, trung thành với hoàng thất, trung thành với quân vương, không được mưu đoạt. Còn có…” Không còn linh lực, Thẩm Kỳ Duệ chưa thích ứng nổi, thở một hơi, nhìn mặt Thẩm Lâu, gằn từng chữ một, “Thẩm gia chúng ta gia phong thuần khiết, quyết không được làm ra chuyện xấu xa gì.”
Cái gọi là chuyện xấu xa, rõ ràng có ý riêng. Lúc trước nhi tử nhà mình phát rồ khi dễ Lâm Tín, Thẩm Kỳ Duệ vừa tức vừa lo làm sao để động viên Cát Lộc Hầu. Kết quả thằng con bất hiếu này cùng hắn nói chuyện một phen, lại nói ra mấy lời vô liêm sỉ, rằng muốn cùng Lâm Tín sống hết đời.
Thiếu niên luôn có lúc hồ đồ, Thẩm Kỳ Duệ hy vọng có thể đưa nhi tử về con đường đứng đắn, không ngờ chính mình lại ngã xuống nhanh đến vậy, thực không thể yên tâm nổi.
Chu Tinh Ly nghe hắn chỉ cây dâu để mắng cây hòe [2], nhất thời không vui, lành lạnh chen vào một câu: “Nhà các ngươi không phải thổ phỉ sao? Thuần khiết cái nỗi gì!”
[2] tương tự “chỉ chó mắng mèo”: tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua trung gian khác
“Khụ khụ khục…” Thẩm Kỳ Duệ ho kịch liệt.
Thẩm Lâu không nói lời nào.
Chu Tinh Ly xem trò vui không sợ lớn chuyện mà tiếp tục thêm củi vào lửa, “Trước tiên tự nhìn mình đi, ngươi không truyền ngôi cho hắn còn có thể cho ai? Ngươi có mỗi một nhi tư, nói cũng như không nói.”
“Chu Diệc Tiêu! Ngươi bớt tranh cãi một tí có được không?” Thẩm Kỳ Duệ cổ họng tanh ngọt, ngụm máu cố nén muốn xông ra.
Lâm Tín đứng trước cửa, tâm trạng không yên mà nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Ôn Thạch Lan sớm động thủ, có nghĩa Đại Dung sớm loạn, Thẩm Lâu nhất định phải nắm được đại quyền của Thẩm gia.
“Kẹt kẹt ——” cửa gỗ mở ra liền đóng lại, Thẩm Lâu mang vẻ mặt nghiêm túc đi ra.
“Nói thế nào?” Lâm Tín thấp thỏm nhìn y, gia thần, thuộc hạ bốn phía cũng đều nín hơi ngưng thần, chờ Thẩm Lâu lên tiếng.
“Đi theo ta.” Thẩm Lâu kéo Lâm Tín, vung tay không cho đám tùy tùng đi theo, tìm nơi yên tĩnh nói chuyện.
“Cha ngươi không phải nói, muốn truyền ngôi cho ngươi, điều kiện tiên quyết là không được cùng ta dây dưa không rõ đấy chứ?” Lâm Tín dùng ngón cái vuốt ve cán kiếm, lời này nói ra, không những không cảm thấy khổ sở, ngược lại còn có chút cao hứng. Hắn trước nay chưa từng nghĩ tới, mình có thể cùng Thẩm Lâu đi đến bước này, có thể ở trước mặt Thẩm phụ, còn bị hắn nghiêm trang phản đối.
Thẩm Lâu nhìn hai mắt Lâm Tín sáng lấp lánh, vừa buồn cười vừa đau lòng, “Tín Tín…”
“Ngươi không cần nghĩ nhiều, kế tạm thời, cứ nói hai ta chỉ là huynh đệ tốt, không ảnh hưởng ngươi thú thê sinh tử.” Câu trước còn nói đến thuận miệng, nhắc tới câu cuối âm thanh lại thấp xuống.
“Lâm Bất Phụ, ” Thẩm Lâu nắm mặt của hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn mình, “Ngươi cảm thấy hai người ngủ đều đã ngủ, còn có thể làm huynh đệ tốt sao?”
“Ta làm sao biết? Ta lại chưa từng ngủ qua với người khác.” Lâm Tín vô tội nói.
Thẩm Lâu nhìn hắn, bất chợ bị chọc đến bật cười. Năm đó rốt cuộc tại sao lại cho rằng, Lâm Tín lưu luyến bụi hoa thân kinh bách chiến? Đem người ôm vào trong ngực xoa xoa, ôm ngồi xuống, trở lại chuyện chính, “Đời này rất nhiều chuyện xảy ra sớm, nếu không đoán sai, người Man đã chế tác ra lượng lớn Phệ Linh. Ta phải đi kinh thành một chuyến, nói rõ ràng cùng Hoàng Đế, chúng ta phải lập tức khai chiến.”
Tránh né mọi người, chính là muốn nói những việc này, chỉ có hai người mới hiểu kiếp trước kiếp này.
“Hoàng Đế sợ sẽ không đồng ý, hắn còn không biết Phệ Linh là thứ gì.” Lâm Tín nhíu mày, nói là khai chiến, tức là muốn dùng danh nghĩa triều đình đi tấn công. Muốn đánh trận, thì cần Lộc Ly, Lộc Ly này phải từ quốc khố bỏ ra.
Chước Lộc lệnh vừa thi hành, tất cả còn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Không đồng ý cũng phải đồng ý, mâu sắc Thẩm Lâu nghiêm nghị.
Từ khi trọng sinh tới nay, y chưa bao giờ lười biếng, nhưng người định vẫn không bằng trời định, Phệ Linh xuất hiện sớm nhiều năm. Chỗ tốt duy nhất hiện tại là, Nguyên Sóc Đế còn tại vị. Phong Trác Dịch tuy không dễ thuyết phục, nhưng còn tốt hơn nhiều so với Phong Chương bảo thủ.
Lâm Tín nghiêng đầu nhìn y, “Một đời trước, đến cuối cùng, như thế nào?”
Bảy năm tối tăm không có mặt trời, theo thanh của Lâm Tín, gào thét ùa về trước mắt. Thẩm Lâu trầm mặc rất lâu, lâu đến mức Lâm Tín cho rằng y sẽ không lúc nói, trầm giọng nói: “Tu sĩ Trung Nguyên, mười không còn một, quốc chi đem phá, đạo chi đem che [3].”
[3] để cho vần, là phá quốc che đạo, lầm than tan tác thôi
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
( bài ngủ qua cũng có thể làm huynh đệ tốt)
Lâu Lâu: Không mặc quần áo ngủ chung một cái giường nói thế nào?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, thẳng thắn gặp lại
Lâu Lâu: Ôm nhau và hôn nhẹ thì sao?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, gắn bó như môi với răng
Lâu Lâu: Thoa mỡ rồi XXOO thì sao?
Tín Tín: Huynh đệ tốt, mau quấn quýt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.