Chứng Kiến Thần Thám

Chương 3: Đòn phản kích nguy hiểm




Edit: Cải Trắng
[ Q1 ] Chương 3: Đòn phản kích nguy hiểm
[ Có người? Là ai? ]
Vương Vũ Đình nhận được tin nhắn trả lời của Chúc An Sinh, cô ta lúc này vẫn dán mắt vào cửa kính đang phản chiếu màn hình nhỏ hiển thị số tầng thang máy đang đi lên.
[ Tôi bỗng nhớ ra ở tầng tôi có một căn hộ có người ở nữa, người đàn ông này thường thì tầm này mới trở về nhà. ]
Sau khi gửi tin nhắn cho Chúc An Sinh xong, không biết vì sao, hai người ở hai không gian khác nhau nhưng lại cùng có một dự cảm khác thường, mà cùng lúc đó, người đàn ông trong thang máy kia không hề biết mình đang cận kề nguy hiểm.
Hắn vừa mới kết thúc mấy ngày công tác, lúc này hắn chỉ nghĩ tới việc về nhà ngủ một giấc mà thôi. Đáng tiếc hiện tại giờ chỉ có một cái thang máy hoạt động, thành ra nhiều người ra ra vào vào, dừng hết tầng này đến tầng khác, điều này làm hắn hơi bất mãn.
Nhưng hắn đâu có biết, lúc này ở tầng 33 cũng có một người đàn ông khác đang ấn thang máy, con số hiển thị đang không ngừng tăng lên.
[ Tôi nên làm gì bây giờ? Hàng xóm của tôi giờ này có khả năng sẽ chạm mặt với Lục Kỳ. ]
Vương Vũ Đình gửi tin nhắn tới, cả hai người Phương Trọng Bình và Chúc An Sinh đều đọc được tin nhắn đó. Tin nhắn vỏn vẹn có hai mươi mấy chữ, rất nhanh có thể đọc xong, cũng không biết làm sao cả hai đều rơi vào im lặng, không ai nói tiếng nào.
......
Vương Vũ Đình lúc này đang trốn ở một góc, nóng lòng chờ đợi, giờ cô ta cảm giác mỗi giây trôi qua như là một năm vậy. Cô ta lúc này ngẩng đầu lên nhìn hình ảnh phản chiếu ở cửa kính, cảnh tượng trước mắt làm cho cô ta kinh hãi.
Lục Kỳ đã ngưng không phá cửa, đèn ở hành lang nhanh chóng tắt ngúm, trông hắn giờ đây chẳng khác nào một u linh quỷ dị cả.
Vương Vũ Đình miễn cưỡng lắm mới thấy hắn di chuyển tới gần thang máy, ở trong màn đêm đen này, Lục Kỳ nhìn thật giống như thần chết đang giơ cao lưỡi rìu chết chóc của mình lên.
Làm sao bây giờ? Bản thân cô ta nên làm gì bây giờ?
Vương Vũ Đình cảm thấy giờ cô ta đang rơi vào một mớ hỗn độn vậy. Cô ta trước vô cùng kỳ vọng rằng, khi Lục Kỳ phá cửa nhà cô ta mà không thấy cô ta đâu cả, sẽ nhanh chóng rời đi thôi, nhưng mà giờ đây cô ta lại cảm thấy chuyện này thật khó khăn. Giờ chẳng lẽ cô ta phải trơ mắt nhìn một người vô tội vì cô ta mà chết đi hay sao?
Bản thân cô ta nên làm gì bây giờ? Cô ta nên làm gì bây giờ?
[ Giờ trên người cô có gì để phòng thân không? ]
Cuối cùng...Cuối cùng, Vương Vũ Đình cũng nhận được tin nhắn trả lời của Chúc An Sinh.
[ Giờ trong người tôi có một lọ phun cay. ]
[ Được! Đình Đình, giờ tôi sẽ nói cho cô nghe một kế sách vô cùng nguy hiểm. Bất luận cuối cùng cô có đồng ý hay không, tôi cũng có thể hiểu cho cô. Nếu như cô đồng ý thì giờ lập tức di chuyển về chỗ cửa thoát hiểm, chờ nghe thấy tiếng thang máy mở ra thì nhắc nhở người hàng xóm đó hãy đóng cửa ngay lập tức. Lúc này chắc hẳn Lục Kỳ sẽ thấy cô nên cô nhớ nhắc nhở người hàng xóm đó nhân cơ hội này thì mở cửa chạy nhanh tới chỗ cửa thoát hiểm và trốn trong đó. Chờ tới khi Lục Kỳ tới gần cô hãy cầm lọ phun cay đó phun thẳng vào mắt hắn ta rồi cũng nhân đó mà trốn đi. ]
Vương Vũ Đình đọc nhanh qua kế sách của Chúc An Sinh, trong nháy mắt cô ta quyết định làm theo những gì cô nói, dù sao cô ta cũng không thể trơ mắt nhìn một người vô tội chết thay cô được. Đặc biệt, cô sẽ không để Lục Kỳ thực hiện được điều hắn muốn.
Vương Vũ Đình vừa hạ quyết tâm xong, muốn đi thực hiện ngay, nhưng cô ta vừa mới thử cử động một chút liền dừng lại ngay.
[ Cảnh sát Chúc, chân tôi mềm nhũn ra rồi, làm sao bây giờ? ]
Chúc An Sinh nghĩ ra hàng trăm cách Vương Vũ Đình có thể trả lời mình nhưng không hề cô ta chỉ nhắn tin cầu xin giúp đỡ, nhưng cô cũng thừa hiểu quyết định của Vương Vũ Đình.
[ Đình Đình, cô còn nhớ nồi thịt hầm hôm đó của Lục Kỳ chứ? ]
Vương Vũ Đình vì cảm thấy chân mình mềm nhũn nên mới cầu xin sự giúp đỡ của Chúc An Sinh, nhưng mà không biết cô ta có thể chuẩn bị tinh thần để đón nhận một sự thật hay không.
Đương nhiên cô ta nhớ rõ rồi, khi cô ta đặt chân tới thành phố này, trong lúc cô ta cô độc bất lực nhất, chính Đa Đa làm bạn với cô ta, trong lòng Vương Vũ Đình đã sớm xem Đa Đa là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Hơn thế nữa, cô ta còn coi Đa Đa là người thân duy nhất của mình trong thành phố này.
[ Đó chính là thịt chó! ]
" Hả? "
Vương Vũ Đình căn bản quên luôn kế sách vừa rồi Chúc An Sinh nói, chạy một mạch về phía cửa thoát hiểm, sự đau khổ này như muốn xé rách cõi lòng cô ta. Sự đau khổ của cô ta dường như đã xé rách sự yên tĩnh của màn đêm.
Ở chỗ thang máy, Lục Kỳ đang ngây cả người ra, hắn kinh ngạc nhìn về phía Vương Vũ Đình, lúc này trên mặt hắn bỗng hiện lên vẻ quỷ dị.
Lục Kỳ đâu thể ngờ được, hắn phá cửa nhà cô ta cả một đêm như vậy mà hóa ra cô ta lại trốn ngay ở bên ngoài? Rõ ràng khi hắn đứng dưới nhà Vương Vũ Đình thì đèn nhà cô ta vẫn còn sáng cơ mà.
Vương Vũ Đình sao có thể biết là hắn sẽ tới đây, lại còn biết đằng mà trốn đi trước? Lục Kỳ trong lòng dù có chút nghi hoặc, nhưng giờ xem ra cũng không còn quan trọng nữa rồi.
" Ha ha ha, Đình Đình, em làm tôi tìm kiếm thật mệt đấy. "
Lục Kỳ điên cuồng mà cười, hắn kéo lê trước rìu của mình dọc hành lang, điều này làm hắn nhớ tới những tên sát nhân trong các bộ phim điện ảnh, hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao những tên sát nhân đó lại có hành động này, thật là thú vị nha!
" Đình Đình, sao em lại chạy đi như thế? Em quên rằng trước kia chúng ta yêu nhau nhiều như thế nào sao? "
" Em chẳng lẽ không nhớ tôi hay sao? Tôi thì đang nhớ em tới phát điên rồi đây này. "
" Đình Đình, xem ra em cần phải chạy nhanh hơn đấy, không thì, tôi sắp đuổi kịp em rồi đây này. "
Lục Kỳ nhìn cô ta mở cửa thoát hiểm mà chạy trốn, cảm thấy buồn cười, hắn thấy Vương Vũ Đình đúng là luôn ngây thơ đáng yêu như trước, rõ ràng là Vương Vũ Đình muốn trốn đi, nhưng lại bị dọa tới nỗi tự bại lộ chính mình.
Lục Kỳ cuối cùng vẫn cảm thấy Vương Vũ Đình chính là một kiểu người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, dù cho có bị hắn đánh thế nào thì cũng sẽ tha thứ cho hắn mà thôi.
Vương Vũ Đình chung quy sẽ không thoát nổi hắn đâu!
Hắn cực kỳ vui sướng khi nghĩ như vậy! Tới khi hắn đi tới chỗ cửa thoát hiểm, nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy bóng dáng Vương Vũ Đình đâu, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng, hắn thấy như có một con mãnh thú từ phía bên trái nhào ra cắn cho hắn một phát thật mạnh.
" A!! "
Vương Vũ Đình đời này lần đầu nghe được tiếng gào thét thảm thiết như vậy.
Lục Kỳ ngay lúc này lại bị phun cay phun trúng mặt mình, sự đau đớn lúc này của hắn khiến hắn không thể làm gì cả. Vương Vũ Đình dùng áo khoác che miệng và mũi của mình lại, tận mắt nhìn hắn đang quằn quại đau khổ.
Lục Kỳ ở dưới đất đau khổ lăn lội vẫn không thể hiểu nổi tình huống này, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Cảnh sát à? Sao mà cảnh sát nhanh như vậy đã tới đây được? Vương Vũ Đình sao? Chính người phụ nữ này đã làm tất cả những việc vừa nãy?
Lục Kỳ không rõ nhưng cảm giác đau đớn của hắn lúc này là chân thật nhất.
Hắn biết mình không thể thất bại như vậy được! Hắn trước nay chưa từng có ý chí gì, hắn bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh tìm lưỡi rìu của mình, hắn thề, chỉ cần hắn cầm được lưỡi rìu lên thì Vương Vũ Đình không xong với hắn đâu.
Hắn muốn băm Vương Vũ Đình ra thành trăm mảnh!
" Cậu đang muốn tìm cái gì? "
Âm thanh lạnh lùng vang lên trong không gian trống trải này, Lục Kỳ lúc này như đã lấy lại được ý thức, hắn không thể gục ngã bây giờ được, nhưng cho dù giờ cả người hắn đổ đầy mồ hôi, nổi gân xanh đi chăng nữa thì mắt hắn cũng chỉ mở mắt được một chút thôi.
Lục Kỳ căn bản không nhìn rõ, thứ hắn thấy chính là một thân ảnh mơ hồ, thân hình đó cao cao đứng thẳng, thật giống như chiến thần thời cổ xưa tái thế.
" Cậu đang tìm cái rìu sao? "
" A, giờ tôi đem cho cậu thứ còn lớn hơn cả rìu nhé. "
" A!! "
Một lần nữa, từ lối cửa thoát hiểm vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứ vang vọng nơi đó, rồi cuối cùng ở đó cũng không còn âm thanh nào nữa, tất cả đều biến mất.
.....
Chúc An Sinh và Phương Trọng Bình vừa xuống xe đã nhanh chóng chạy lên tới nhà Vương Vũ Đình.
Chúc An Sinh cẩn thận đi từng bước về phía trước, Phương Trọng Bình đi phía sau cẩn thận rút súng ra, bảo vệ cô từ phía sau, rồi cả hai người vào thang máy đi thẳng lên tầng 33, cửa thang máy vừa mở ra hai người liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Phía bên tay phải thang máy chính là nhà Vương Vũ Đình, mà lúc này cửa nhà cô ta đã sớm bị phá tanh bành, cửa bị phá thành một lỗ hổng lớn, dưới đất đầy những mảnh gỗ vụn.
" Có người không, cảnh sát đây. "
Chúc An Sinh, Phương Trọng Bình không dám hành động sơ suất, hai người tựa lưng vào nhau cảnh giác quan sát tứ phía. Điều Chúc An Sinh muốn thực hiện đầu tiên là phải tìm xem Vương Vũ Đình đã.
Kẹt kẹt!
Tiếng cửa kỳ quái vang lên, Phương Trọng Bình ngay lập tức chĩa súng về phía nhà Vương Vũ Đình, may mà người mở cửa chính là Vương Vũ Đình. Lúc này cục đá nặng trong lòng hai người có thể thả xuống được rồi, nhưng ngay sau đó hai người lại bị đồ vật Vương Vũ Đình cầm trong tay làm cho kinh sợ.
Chúc An Sinh nhìn tay Vương Vũ Đình cầm rìu, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống. Cũng may, cô nhìn một lượt người cô ta cũng không phát hiện ra có bất cứ vết máu nào.
" Đình Đình, cô hãy đem rìu bỏ xuống đi, giờ cô an toàn rồi. "
Nghe được lời Chúc An Sinh nói, Vương Vũ Đình giống như người tỉnh lại từ trong mộng vậy, lập tức buông rìu xuống, ánh mắt cô ta như nhìn thấy điểm tựa, không nghĩ ngợi nhiều lập tức chạy bổ nhào vào người Chúc An Sinh.
Vương Vũ Đình tựa người vào bả vai Chúc An Sinh, khóc như một đứa trẻ, Chúc An Sinh vô cùng đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể vỗ vỗ an ủi, thì thầm bên tai cô ta: " Không có việc gì nữa rồi, tất cả đều đã qua rồi. "
Phương Trọng Bình lúc này lặng lẽ quan sát cái thang máy hỏng kia, ông càng nhìn càng tức giận, nhìn xem cửa thang máy giờ còn có cả bụi rồi, chung cư cao tầng như vậy mà không chịu sửa chữa gì cả, thật sự quá đáng khiến người khác giận sôi máu! Phương Trọng Bình quyết định, chờ ông giải quyết xong vụ này sẽ đi tìm người quản lý khu này hỏi rõ mới được.
" Cô gái nhỏ, đừng sợ, người này là do cháu trói lại sao? "
Thanh âm của Phương Trọng Bình vang lên, mang theo vẻ uy nghiêm, Vương Vũ Đình nghe xong cũng bình tĩnh hơn không ít, cảm thấy đây là người đáng tin cậy, có thể dựa vào, cũng không quá sợ hãi nữa.
" Là hàng xóm giúp cháu trói hắn lại, nhưng có lẽ vì sợ quá nên anh ấy về nhà luôn rồi. "
" Cháu làm rất tốt, đôi khi khống chế còn khó khăn hơn công kích rất nhiều đấy. "
Phương Trọng Bình tựa như muốn khích lệ tinh thần Vương Vũ Đình nhưng cô ta nghe xong chỉ theo bản năng cúi đầu xuống.
Chúc An Sinh nhìn thấy hành động này của Vương Vũ Đình, đó là động tác thể hiện sự áy náy. Chúc An Sinh tiến tới gần Phương Trọng Bình hai bước, cô lúc này mới nhìn rõ được tình huống của Lục Kỳ, cô cũng hiểu rõ được ý tứ trong lời của Phương Trọng Bình có nghĩa là gì.
Chúc An Sinh đột nhiên cảm thấy, có thể lần này Vương Vũ Đình gặp rắc rối rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.