Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 203: Ra Tay Trong Đêm





Dược Vương Cốc lớn lắm sao?!
Lời nói Đế Nguyên Quân vừa dứt liền khiến toàn trường có một phen rúng động.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía phòng Đế Nguyên Quân với ánh mắt vừa khó tin vừa lộ ra vẻ khinh thường và chế giễu.
Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân là một vị công tử của một siêu cấp thế lực nào đó nhưng đối với vị trưởng lão của Dược Vương Cốc này lại là một người có cấp bậc hoàn toàn khác.
Vừa có thực lực và không chỉ có một thế lực lớn chống đỡ.
Dược Vương Cốc tuy chỉ là một tam phẩm tông môn nhưng có mối quan hệ rất rộng và mật thiết với nhiều tông môn, thế lực khác.
Chưa kể, người sẵn sàng ra tay vì Dược Vương Cốc nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Chính vì thế, người ta thường sẽ đắc tội với các tông môn lớn khác chứ không bao giờ kết thù với những tông môn giống như Dược Vương Cốc.
Bọn họ ban đầu còn tưởng Đế Nguyên Quân sẽ nể mặt mà gật đầu đồng ý nhưng mà họ không ngờ được là Đế Nguyên Quân không chỉ từ chối mà thậm chí còn buông lời khinh thường Dược Vương Cốc.
Điều này không chỉ khiến Dương Bá Hùng cảm thấy tức giận mà có rất nhiều người ngồi ở phía bên dưới cảm thấy không được thoải mái.
Tuy là thế nhưng họ không có ai dám lên tiếng thay Dương Bá Hùng mà chỉ có thể nhìn về phía phòng Đế Nguyên Quân tỏ ý không vui.
Bởi vì thân phận Đế Nguyên Quân hiện tại vẫn là dấu hỏi lớn đối với họ.
“Ta nể mặt nên mới gọi ngươi là một tiếng công tử?”.
Dương Bá Hùng ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ tức giận, giọng nói nặng nề vang lên.
“Nếu ngươi không muốn nể mặt thì nói với ta một tiếng chứ cần gì phải khinh thường Dược Vương Cốc ta?”.
“Ta không cần biết thân phận của ngươi ghê gớm như thế nào nhưng một khi đã xúc phạm tông môn ta thì tốt nhất phải cho ta một câu trả lời thích đáng.
Nếu không thì đừng trách ta?”.
Đối mặt với sự giận dữ của Dương Bá Hùng, Đế Nguyên Quân vẻ mặt hờ hững không mấy quan tâm, thậm chí hắn còn không nhìn Dương Bá Hùng lấy một cái mà chỉ nhìn về phía Lạc Ngữ Hằng, nói.
“Nếu như không còn ai ra giá cao hơn thì ngươi có thể thông báo kết thúc được rồi?”.
“À… à…”.

Lạc Ngữ Hằng giật mình một cái, ánh mắt cô nhìn về phía những người ngồi ở trên những căn phòng thượng hạng một lượt nhưng không thấy ai lên tiếng tăng giá thì chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân và lớn giọng, nói.
“Nếu như không còn ai ra giá cao hơn thì vật phẩm cuối cùng này thuộc về vị công tử kia”.
Ngay khi lời Lạc Ngữ Hằng vừa dứt thì đột nhiên, Dương Bá Hùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng, quát.
“Khoan đã?”.
“Ta nghi ngờ tên tiểu tử này không thể lấy ra Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp? Lạc cô nương, chẳng nhẽ ngươi không sợ hắn là một tên không có tiền đồ đến để phá buổi đấu giá, hay cũng có thể là thế lực thù địch với các ngươi đến quấy phá?”.
“Chuyện này…”.
Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì đưa mắt về phía Đế Nguyên Quân với ánh mắt ngờ vực, nói.
“Đấu giá đã kết thúc rồi, không biết công tử khi nào sẽ thanh toán?”.
“Trên người ta không có công pháp.
Nhưng…”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười khinh thường rồi lên tiếng.
“Cái này thì tùy ý các ngươi? Chỉ cần các ngươi mang giấy mực đến đây thì ta lúc nào cũng có thể lấy ra được?”.
“Hahaha…”.
Nghe đến đây, Dương Bá Hùng đột nhiên cười lớn một tiếng, ánh mắt lão ta nhìn hắn giống như đang nhìn một tên hề cùng với nụ cười và giọng nói khinh thường.
“Ngươi cho rằng Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp lúc nào cũng có thể lấy ra được hay sao? Nghe ngươi nói giống như đi mua rau ở ra chợ?”.
Sau đó, lão ta đưa mắt nhìn về phía Lạc Ngữ Hằng, nói tiếp.
“Lạc cô nương, nếu như ngươi không phiền thì có thể mang giấy mực đến cho hắn? Ta muốn nhìn xem tên tiểu tử này sao lấy ra được bộ kiếm pháp đó?”.
“...”.
Bị Dương Bá Hùng buông lời khinh thường, Đế Nguyên Quân thậm chí không có chút nào tức giận mà thay vào đó là một nụ cười khinh thường.
“Ếch ngồi đáy giếng?”.

“Ngươi…”.
Dương Bá Hùng tức giận chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân lớn tiếng, quát.
“Ta muốn nhìn xem lát nữa ngươi còn mạnh miệng được nữa hay không?”.
Ngồi đợi ở trong phòng một lúc thì Đế Nguyên Quân bất chợt nghe thấy một tiếng bước chân đang bước lại gần và thanh âm cánh cửa mở ra.
Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn lại thì thấy một nữ đệ tử mang theo một cái khay đựng hai vật phẩm mà hắn đã đấu giá được đi vào và nói.
“Công tử, đồ đã được mang đến?”.
“Được rồi”.
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn liếc nhìn viên tinh thạch và Tinh Thần Mẫu Đan một cái rồi vung tay thu vào trong nhẫn trữ vật.
Sau đó hắn đưa tay dùng bút viết một mạch hết toàn bộ bộ kiếm pháp.
Sau đó hắn đặt xấp giấy lên khay và lấy ra một nhẫn trữ vật với hơn một trăm vạn linh thạch, nói.
“Ngươi mang ra ngoài kiểm định đi?”.
Nữ đệ tử thấy vậy thì kính cẩn cúi đầu một cái rồi mang theo xấp giấy đi ra bên ngoài và đưa cho Lạc Ngữ Hằng kiểm định.
Nhìn Lạc Ngữ Hằng lật những trang giấy chi chít chữ liên tục cùng với sắc mặt vô cùng nặng nề thì đám người phía bên dưới thấy thế thì ai cũng tin rằng Đế Nguyên Quân không thể đưa ra được thì bắt đầu cười ồ lên.
Dương Bá Hùng nghe thấy tiếng cười và những lời khinh thường từ bên dưới vọng lên thì trong lòng bất giác nở một nụ cười.
Ánh mắt lão ta nhìn về phía căn phòng Đế Nguyên Quân, lên tiếng.
“Thấy chưa? Ta đã nói rồi mà, tên tiểu từ này chỉ đang phá buổi đấu giá này mà thôi?”.
“Nếu như hắn không thể trả được thì Tinh Thần Mẫu Đan sẽ thuộc về Dương Bá Hùng ta?”.
“Hahaha…”.
Không để Dương Bá Hung đắc ý được bao lâu, Lạc Ngữ Hằng sau khi xem hết toàn bộ thì kinh hãi thốt ra một tiếng.

“Đây chính xác là Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp?”.
“Cái gì?”.
Dương Bá Hùng nghe thấy vậy thì không thể tin được, ánh mắt lão nhìn về phía Lạc Ngữ Hằng giống như muốn tra hỏi.
“Lạc cô nương, ngươi đừng đùa ta chứ? Mới giấy đó sao có thể là Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp? Nếu nói như ngươi thì đâu đâu cũng là Huyền cấp thượng phẩm công pháp?”.
“Dương trưởng lão?”.
Ánh mắt Lạc Ngữ Hằng nhìn lão đột nhiên trầm xuống, giọng nói cô giống như trách móc vang lên.
“Chuyện này chẳng nhẽ ta nói đùa? Nếu Dương trưởng lão không tin thì có thể xuống đây để kiểm tra? Nếu như kiểm tra là đúng thì ta cần nghe được một lời giải thích từ trưởng lão?”.
“Hừ…”.
Dương Bá Hùng nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
Tuy lão vẫn cảm thấy không thể tin được nhưng cũng không thể ra mặt thêm một lần nữa.
Mặt mũi của lão ta bây giờ đã bị Đế Nguyên Quân bôi tro trát trấu lên mặt cả rồi.
Thẹn quá hóa giận, ánh mắt lão ta nhìn về phía căn phòng Đế Nguyên Quân mà không thèm giấu đi sát ý của mình.
“Tên tiểu tử ngông cuồng đáng chết? Tinh Thần Mẫu Đan ta sẽ để ngươi giữ một đoạn thời gian? Đến lúc đó ta muốn nhìn dáng vẻ ngươi quỳ xuống cầu xin xem thử ngươi còn ngông cuồng được nữa hay không? Hay là ngoan ngoãn vẩy đuổi giống như một con sủng vật?”.
Ngay sau khi lấy được đan dược và tinh thạch vào trong tay, Đế Nguyên quân không còn việc gì ở trong Lạc Dương Các nữa nên nhanh chóng rời khỏi và quay trở về phòng.
Ngay khi hắn vừa ra khỏi Lạc Dương Các thì đột nhiên cảm nhận được có ba người đang âm thầm đi theo và thậm chí chúng cũng chẳng thèm che giấu sát ý của mình.
Đế Nguyên Quân hòa mình vào đám đông rồi sau đó đi vào một con hẻm tối vắng bóng người.
Ngay khi cả ba tên đuổi theo vào trong hẻm tối đó thì chúng không còn nhìn thấy Đế Nguyên Quân ở đâu nữa, thậm chí là chúng còn không cảm nhận được khí tức của hắn ở gần đây.
Một tên hắc y nhân liếc mắt nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không phát hiện gì thì lên tiếng.
“Tên kia đâu rồi?”.
Cả ba người cảnh giác nhìn xung quanh nhưng trước mắt họ vẫn là một màn đêm tối và bầu không khí u ám không một tiếng động.
Ngay khi chúng từ bỏ tìm ở trong này thì đột nhiên, một thanh âm từ sau lưng họ truyền lại khiến cả ba phải giật mình.
“Các ngươi tìm ta?”.
Nhanh chóng nhảy lùi ra xa, cả ba người căng mắt nhìn về phía màn đêm nơi phát ra thanh âm đó thì nhìn thấy một bóng đen đang từ từ đi ra và đứng trước mặt họ.

Chỉ mũi kiếm về phía Đế Nguyên Quân, sắc mặt của chúng lúc này trông cực kỳ khó coi và thậm chí là xen lẫn sự sợ hãi ở trong đó.
Vừa rồi, họ rõ ràng đã tìm kiếm xung quanh rất kỹ nhưng vẫn không thể phát hiện ra hắn.
Thậm chí khi mà Đế Nguyên Quân xuất hiện ở sau lưng thì họ thậm chí còn không hề hay biết.
Nếu như Đế Nguyên Quân vừa rồi không lên tiếng và âm thầm ra tay thì tính mạng của cả ba người lúc này cũng đã không còn.
Đối mặt với một người đáng sợ như vậy khiến trong lòng họ cảm thấy bất an vô cùng.
Tuy bản thân vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của chủ tử nhưng cái cảm giác tử vong đang đứng ở trước mắt khiến họ vô tình bị chùn bước.
Họ lúc này chỉ muốn bỏ chạy nhưng nhìn cặp mắt đỏ rực với lượng sát ý nồng nặc bao trùm lấy cơ thể khiến họ cảm thấy ngột ngạt và lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn cả ba bị dọa cho đến mức không dám lên tiếng thì Đế Nguyên Quân lúc này mới từ từ tiến lại gần, nói.
“Chỉ phái đến ba tên Ngưng Hải cảnh tầng bốn? Chủ tử các ngươi cũng quá xem thường ta rồi?”.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên nháy lên một cái rồi thân hình đột nhiên trở nên mờ ảo khiến cả ba người giật mình sợ hãi một cái.
Tốc độ Đế Nguyên Quân vừa rồi nhanh đến mức mà cả ba người chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh đang dần biến mất mất ở trước mặt.
Thình lình một cái, cả ba người bất chợt có cảm giác lạnh gáy đến rợn người từ sau lưng truyền lại.
Ngay khi vừa ngoái đầu nhìn lại thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang nở một nụ cười kì dị cùng với hai bàn tay đưa ra bóp chặt cổ hai tên, sau đó cười lạnh một tiếng.
“Các ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.
Mạnh tay bóp chết hai tên hắc y nhân, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn về phía tên còn lại đang sợ hãi đang run lên bần bật.
Ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân giống như vừa nhìn thấy ma quỷ đứng ở trước mặt mà không thể di chuyển được.
Nhìn Đế Nguyên Quân bước lại gần, hắc y nhân sợ hãi ngã ngửa ra sau rồi nhanh chóng quay người định bỏ chạy.
Ngay khi hắn chuẩn bị chạy ra khỏi con hẻm và hòa mình vào trong đám người để bỏ trốn.
Nhận thấy Đế Nguyên Quân không đuổi theo, tên hắc y nhân vẻ mặt trắng bệch sợ hãi nở một nụ cười thì đột nhiên, hắn cảm nhận giữa ngực có cảm giác đau nhói, ấm nóng.
Cúi đầu nhìn xuống, tên hắc y nhân nhìn thấy trên ngực là một lỗ huyết đang không ngừng chảy xuống.
Quay đầu nhìn về phía con hẻm, hắc y nhân nhìn thấy thân ảnh Đế Nguyên Quân mờ nhạt ở trong tối đang nhìn hắn cùng với nụ cười quỷ dị ở trên gương mặt thì nhanh chóng gục xuống và mất đi sinh cơ.
“Ma… Ma quỷ…”.
- --.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.