Chử Ca

Chương 8:




22.
Ta mở mật thư ra xem, lòng hận thù bỗng chốc trỗi dậy mạnh mẽ, hơi thở hỗn loạn, suýt nữa thổ huyết.
Tiên hoàng từng có ý định để Định Bắc Vương đăng cơ nhưng cuối cùng lại chọn đương kim thánh thượng.
Hoàng thượng nhân từ, Định Bắc Vương lại cúi đầu xưng thần, che giấu đi dã tâm bằng vẻ ngoài bình thản.
Nhưng thật ra hắn đã sớm mưu đồ tạo phản hòng cướp đoạt ngai vị.
Cha ta tay nắm trọng binh, trấn thủ Hoản Nam lại yêu quý vợ con bằng cả tính mạng.
Định Bắc Vương muốn có được điểm yếu trí mạng của cha liền phái người bắt cóc ta, làm cho ta mất trí nhớ rồi bán vào Ly Hận Thiên.
Hắn cố ý để Chử Kiều và Chu Tẫn gặp nhau, tạo cơ hội để hai người họ nảy sinh tình cảm.
Đáng tiếc Chử Kiều không thể nào vương vào ái tình.
Định Bắc Vương lại phái Chu Tẫn đến Dương Thành, dẫn hắn đến Ly Hận Thiên. Vì quá hiểu đứa con trai này nên chuyện gì đến cũng đã đến…
Ám sát Chu Sính không thành, Định Bắc Vương tung tin đồn hủy hoại ta, bức ép cha rời kinh, cấu kết Nhung Nô dẫn dụ cha ta đến Mạc Bắc.
Hiện tại cha ta đã là thân cá chậu chim lồng, sinh hay tử còn phải phụ thuộc vào Định Bắc Vương.
Trong quân còn bao nhiêu người có thể tin tưởng?
Cha tức giận đến hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn phải cố bình tĩnh: "Đây là mật tín do Hoàng Thượng âm thầm truyền đến, bệ hạ luôn điều tra Định Bắc Vương nhưng cuối cùng nhờ chuyện của con mới tra ra được những điều này. Một khi trong kinh có điều dị thường, chúng ta phải lập tức xuất binh, tận trung báo quốc. Nhưng để bảo vệ an toàn, cha sẽ giao hổ phù cho con".
Dứt lời, cha tháo hổ phù đang đeo trên cổ đưa cho ta.
Ta không nhận lấy mà vội quỳ xuống: "Cha, sẽ không sao đâu".
"Nếu đại quân Nhung Nô kéo đến chỉ có một đường c h ế t, cha không thể bỏ mặc người dân Mạc Bắc, càng không thể rút khỏi biên cương. Ca nhi, sinh mệnh của chúng ta quan trọng hơn sự sống còn của quốc gia sao?".
Ta chưa bao giờ hận như vậy, hận không thể nhai tươi nuốt sống bọn chúng.
Ta khó khăn nhận lấy hổ phù, khóe mắt vô cùng chua xót: "Ca nhi hiểu rồi".
Cha vui mừng đỡ lấy ta, vỗ vỗ vào vai ta: "Vẫn còn cơ hội, phải loại trừ nội gián của Định Bắc Vương càng sớm càng tốt".
Ta như thấy được hy vọng, nở một nụ cười chân thành.
Hổ phù trong ngực dường như nóng lên, từ đó ta luôn bị mất ngủ, mỗi khi đánh Nhung Nô quay về trại đều xem hồ sơ một cách điên cuồng.
Ta tra ra được ba người khả nghi, định loại trừ họ trong bóng tối.
Ngày hôm sau, cha đánh ta, đó là lần đầu tiên ta bị ông ấy đánh.
"Ngu xuẩn, ta dạy ngươi ám sát tướng sĩ sao?".
Ta bị cha đánh đến lệch hàm nhưng cũng không phản kháng, cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì.
Ta đã nắm được bằng chứng về ba kẻ nội gián kia, nhưng hôm nay vì giữ bí mật đành phải diễn trò hỏi tội để trấn an lòng quân mà thôi.
Chẳng lẽ cứ mặc kệ những kẻ đó hay sao?
Cha và ta còn chưa kịp làm hòa thì ông ấy đã phải lên chiến trường.
Nhung Nô kéo binh xâm phạm, cha liền dẫn theo bốn vạn quân để trấn áp chúng.
Hồ sơ rơi xuống đất, phó tướng Sử Việt Hưng là người của Định Bắc Vương!
Ta phi lên ngựa, cầm hổ phù tập trung binh lực.
"Từ khi nào lại có đạo lý nữ nhân lĩnh binh đánh trận?". Tay sai của Sử Việt Hưng- Phùng An Vĩ chĩa mũi kiếm về phía ta.
Ta nhìn về phía cung tên, cất hổ phù vào áo giáp, trong phút chốc mũi tên của ta bắn c h ế t Phùng An Vĩ: "Còn kẻ nào có ý kiến gì nữa không?".
Bốn phía chìm vào im lặng, sau đó tiếng của quân Ứng Hòa vang lên chấn động: "Chúng ta cùng theo Chử tiểu tướng quân ngăn địch!".
Đoàn quân cấp tốc tiến đến Thiên Hiến cốc.
Thây phơi khắp chốn.
Nhung Nô đang ở trên cao bắn tên, binh lính Đại Chu ta chỉ có thể đau đớn chống đỡ.
Cha ta tựa núi cao hùng vĩ, trước người ba mũi tên, sau lưng sáu mũi tên nhưng vẫn đứng hiên ngang ở đó.
"G I Ế T!". Ta nhìn cha đang từ từ ngã xuống mà rống lên.
Quân Nhung Nô không nhiều, bị quân ta đánh đến bỏ chạy.
Ta giương cung nhắm thẳng vào tướng lĩnh quân địch, một tiễn xuyên đầu.
Cầm tặc tiên cầm vương, Nhung Nô bị đánh tan tác, ta nhân cơ hội này đánh vào địa phận Nhung Nô, chém đầu vương hầu rồi buộc họ ký thư đầu hàng.
Con người chỉ khi bị dồn vào đường cùng mới có thể liều mạng, cá chết lưới rách.. chỉ khi đó họ mới có sức mạnh.
Tiếng hoan hô của chúng tướng sĩ vang lên trong doanh trại của Nhung Nô nhưng ta không còn tâm trạng để đứng dậy nữa.
Cha đã không còn nữa rồi.
Khi trở lại Mạc Bắc, không khí trong thành rất quỷ dị.
Sự vui sướng khi đánh bại quân Nhung Nô xen lẫn sự bi phẫn vì sự ra đi của tướng lĩnh.
Mẹ ta đã khóc đến ngất đi, Chử Kiều đỡ lấy bà ấy mà mắt cũng đỏ au.
Ta buông kiếm ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhìn vào mái tóc rối tung của bà: "Tỷ tỷ hãy chăm sóc mẹ thật tốt, muội phải dẫn binh hồi kinh, thành Phụng Tiên đang rất rối loạn, Định Bắc Vương tạo phản rồi".
"Được". Giọng Chử Kiều khàn khàn nhưng rất kiên định.
Chúng ta đều là nữ nhi của cha, dù trời có sụp cũng phải tự mình đứng lên.
Ta đến trước quan tài của cha, nhìn thấy khuôn mặt mất đi sinh khí kia mà nước mắt ta không tự chủ rơi rớt.
Rót một chén rượu rồi ngửa cổ uống cạn, ta chỉ có thể thắp một nén nhang, dập đầu ba lạy rồi rời đi, thậm chí không thể túc trực bên linh cửu của cha.
"Định Bắc Vương cấu kết Nhung Nô, bán nước mưu phản, sát hại trung lương. Nay ta cầu xin hai mươi vạn tướng sĩ Mạc Bắc cùng ta nhập kinh tận trung báo quốc!". Ta giơ cao trường kiếm, nhìn vô số binh sĩ ở dưới đang đồng thanh hô to:
"Tận trung báo quốc!"
"Tận trung báo quốc!"
"Tận trung báo quốc!"
......
23.
Ngày đêm hành quân, chỉ sau bảy ngày đã đến Phụng Tiên.
Quân nội thành đã sức tàn lực kiệt, họ nhìn thấy chúng ta thì vô cùng phấn khởi.
Ta nhìn Chu Tẫn và Định Bắc Vương trước mắt, không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.
Thù g i ế t cha không đội trời chung, hận không thể băm chúng thành trăm mảnh.
Ta nâng tay, còn chưa kịp hạ lệnh xuất binh thì Chu Tẫn đã tiến lên đứng giữa hai quân, giọng khàn khàn: "Ta không biết".
Ta rút kiếm nhìn về phía hắn: "Thì sao? Tội mưu nghịch phải tru di cửu tộc".
"Nàng biết ta không có ý đó".
Nhiều ngày không gặp, Chu Tẫn đã gầy đi rất nhều, đôi mắt xanh đen, sự u ám bao trùm cả cơ thể.
Định Bắc Vương dã tâm bừng bừng, Chu Tẫn ắt trung thành và tận tâm.
Hắn luôn kính yêu phụ vương mình, giữa chữ trung và chữ hiếu chỉ có thể chọn một.
Còn về ta và hắn?
Mối quan hệ này sớm đã tan thành mây khói rồi, "ánh sáng" kia chỉ là một âm mưu, không xứng để ta trân trọng.
Ta nén bi thương, không do dự vung roi ngựa, dẫn theo thiên quân vạn mã đánh tới.
Thật bất ngờ, Chu Tẫn không hề chống cự, hắn buông kiếm xuống.
Định Bắc Vương cầm kiếm lao về phía ta một cách giận dữ, Chu Tẫn cũng không ngần ngại mà lao đến chắn trước ta. Ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta, ẩn chứa muôn vàn cảm xúc nhưng ta chưa bao giờ hiểu được chúng.
Định Bắc Vương vốn đã rơi vào thế yếu, hắn sụp đổ mà quỳ rạp trên mặt đất.
Ta đỡ lấy gương mặt tái nhợt của Chu Tẫn, giọng nói lúc này dường như không còn thuộc về ta nữa: "Ta không cần".
"Ta biết. Vì nàng mà c h ế t là ta đã mãn nguyện lắm rồi".
Chu Tẫn cố gắng nở nụ cười.. tựa như ngày đầu mới gặp.
Nhìn thấy cây trâm hoa ngọc lan vỡ vụn trong tay hắn mà mắt ta cảm thấy khô khốc và đau đớn.
Ngày đó khi hắn mang đồ về, ta lại đem đi cầm lần nữa, còn an ủi bản thân kiếm được khoản tiền nho nhỏ…
Ta nhét những mảnh trâm vỡ đó vào trong áo giáp, cầm trường kiếm dơ lên.
Quân của Định Bắc Vương đồng loạt ném kiếm xuống đất, cổng thành Phụng Tiên được mở ra.
Ta ngồi trên lưng Hắc Phong, đường vào thành vang lên tiếng reo hò hoan hô, hệt như lúc rời đi.
Cảnh còn người mất, không còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này.
Vào cung diện thánh, Hoàng Thượng thấy ta một thân giáp bạc thì ánh mắt liền nổi lên gợn sóng.
Ta chắp tay quỳ xuống: "Mong bệ hạ thứ tội, vi phụ đã bị nghịch tặc hại chết ở Mạc Bắc, thần nữ bất đắc dĩ nên mới thay cha lãnh binh, tận trung báo quốc".
"Đứng lên đi, trẫm không trách ngươi, lập được công lớn như vậy thì có tội gì?".
Ta đứng lên trong lòng có chút cảm động, nhưng khi nhìn sắc mặt tái nhợt của ngài thì không khỏi nhíu mày, Hoàng Thượng có vẻ sắp không trụ nổi nữa.
Thánh chỉ ban thưởng hạ xuống, ta kế thừa tước vị của phụ thân, làm nữ quan đầu tiên trong lịch sử Đại Chu. Tước vị cũng được thăng một cấp thành Định Viễn Nam Bá Hầu.
Hoàng Thượng ban cho ta một danh phận quang minh chính đại để trấn thủ Mạc Bắc, hoàn thành di nguyện của cha, bảo vệ hòa bình Đại Chu.
Ngay cả khi Nhung Nô bị diệt, ta cũng vẫn rất luyến tiếc gió tuyết Phương Bắc, không muốn ở lại kinh thành.
Bước đến cửa cung, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt ta.
"Thần tham kiến điện hạ". Ta chắp tay hành lễ với Chu Sính nhưng y lại không nói lời nào.
Căng thẳng một lúc lâu, Chu Sính bước đến nắm lấy tay ta.
Đôi mắt y đỏ hoe khiến trái tim ta như thắt lại.
Chu Sính mấp máy khóe môi, tựa hồ như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại hóa thành: "Nén bi thương".
Rõ ràng ta đã nguôi ngoai nhưng không hiểu vì sao khi nghe được lời nói của y, trong lòng lại vô cùng thống khổ và tủi thân.
Nước mắt không kiềm được mà giàn dụa.
Y nhẹ nhàng đỡ đầu ta đặt lên bờ vai mình, Chu Sính vỗ vỗ vào lưng ta như đang trấn an. Đợi ta nín khóc y mới nói: "Nàng không muốn gặp cô thì cô cũng sẽ không gặp nàng. Nhưng nghĩ đến Ca nhi của cô vừa phải một mình chịu đựng nỗi đau mất cha, vừa phải tiến đánh Nhung Nô, sau đó lại phải quay về Phụng Tiên ứng cứu. Chịu nhiều đau khổ như vậy, không chừng còn có thể bị thương. Nghĩ đến đó cô chịu không nổi, cô không làm được".
Đầu óc ta trống rỗng, trong lòng mềm nhũn, đau đớn và chua xót.
Điện hạ tốt như vậy nhưng lại không thuộc về ta.
Ta đẩy y ra, lau nước mắt rồi hành lễ: "Ngày mai thần sẽ quay về Mạc Bắc, thứ thần thất lễ, xin cáo lui trước".
Không đợi Chu Sính đồng ý, ta đã vòng qua y bước đi, nhưng y lại kéo tay ta.
Sắc mặt Chu Sính yếu ớt như đang cố kiềm nén cảm xúc: "Đợi cô an bài tất cả sẽ đến tìm nàng".
Không thể thừa nhận rằng khi nghe lời này ta đã rất vui vẻ, tim đập loạn nhịp nhưng cảm xúc đó rất nhanh đã bị gió thổi bay đi: "Điện hạ bảo trọng".
Ta đi mãi đến ngã rẽ, nhịn không được quay đầu lại, y vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Ta dẫn binh quay về Mạc Bắc, Chử Kiều và mẹ đang đứng trên thành cao nhìn ta.
Họ nắm tay nhau trong gió tuyết như hòa tan vào khung cảnh trắng xóa.
Cảnh sắc này thật đẹp nhưng lại thiếu mất thứ gì đó, dù sao cha cũng không còn nữa.
Ta bước vào thành, vừa hay mẹ và Chử Kiều cũng xuống đến nơi: "Ca nhi rất giống cha của con, tốt tốt, chúng ta về thôi".
Từ đó, mỗi ngày ta luyện binh, sau đó cùng mẹ và Chử Kiều ăn cơm, buổi tối lại ngồi bên Hỏa Hỏa đọc sách rồi chìm vào giấc ngủ.
Chớp mắt đã bốn năm trôi qua…
"Tướng quân! Bên ngoài doanh trại có một bạch y công tử cầu kiến!". Lính canh vội vã chạy vào lều của ta.
Sau bao nhiêu năm, khi nghe thấy hai chữ bạch y mà lòng ta vẫn không kiềm chế được nhói lên.
Mặc dù trong lòng ta đinh ninh không phải y nhưng lại vội vàng chạy ra ngoài.
Xa xa kia, bóng dáng ai đó đang đứng giữa gió tuyết, người gầy và cao, hòa vào một màu với trời đất.
Cận hương tình khiếp, ta bước chậm lại: "Điện hạ".
"Ca nhi, ta đến rồi". Chu Sính xoay người, mặt mày giãn ra.
Rõ ràng đang ở trong gió tuyết của phương Bắc nhưng ta lại tựa hồ đang nhìn thấy trăm hoa đua nở ở phía Nam.
24.
Hôm nay là ngày đại hôn của ta và Chu Sính, tân đế lại không quản khó khăn, vượt ngàn dặm xa xôi để đến Mạc Bắc.
Khuôn mặt vui vẻ của Chu Sính bỗng chốc trầm đi rất nhiều: "Bệ hạ không biết bản thân rất hoang đường hay sao?".
"Hoàng huynh, trẫm... Trẫm rất nhớ huynh lại muốn gặp hoàng tẩu". Tân đế Chu Phục ủ rũ nhìn ta.
Cũng may ở Mạc Bắc không ai nhận ra hoàng đế, "Đừng tức giận, sau khi đại hôn của chúng ta kết thúc thì hộ tống bệ hạ quay về kinh".
Ta kéo tay áo Chu Sính, y cúi đầu nhìn hỷ phục của ta, khóe môi cong lên: "Hắn đi thế nào thì về bằng cách đó".
Tuy là đệ đệ ruột nhưng nói vậy vẫn là vô lễ.
Ta chỉ có thể khó chịu trong lòng, không tiện tranh luận cùng y trước mặt tân đế.
Tân đế theo mọi người quậy banh hôn lễ, còn đòi nháo động phòng cơ chứ.
Ai cũng biết "phu quân tương lai của Chử tướng quân" dịu dàng hòa nhã nhưng thực ra rất lạnh lùng uy nghi. Lúc này tất cả đều dừng bước.
Chỉ có mỗi tân đế là không hiểu, vẫn nhanh nhẹn tiến lên phía trước.
Chu Sính giữ bả vai ngài ấy, cười nói: "Hôm nay đến đây thôi, đa tạ chư vị đã đến tham dự hôn lễ".
Mọi người thoáng chốc im lặng, một hồi sau mới gật đầu chúc phúc rồi tản đi.
Chu Sính hớn hở kéo ta vào động phòng, y kiên nhẫn vén khăn che đầu rồi đưa rượu hợp cẩn cho ta.
"Ca nhi, hôm nay ta rất hạnh phúc".
Ta nhận lấy ly rượu, nhìn bộ dáng đẹp đẽ của Chu Sính mà mỉm cười: "Thiếp cũng vậy".
Chu Sính và ta uống rượu giao bôi, y thì thầm vào tai ta: "Về sau Ca nhi sẽ càng hạnh phúc hơn".
Còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói đó thì ta đã bị y đẩy vào chăn gấm, trâm ngọc cài tóc cũng lần lượt được gỡ xuống, đai lưng nới lỏng.
Nụ hôn của Chu Sính nóng bỏng, bàn tay y nóng như lửa, ta vịn vào bả vai gầy của y, yếu ớt nhìn tấm màn ngủ đang đung đưa trên đầu mới hiểu được thế nào là "càng hạnh phúc".
Ngoài trời tuyết rơi cả một đêm, trời sáng cũng không ngớt.
Khi ta tỉnh dậy thì bên ngoài đã phủ đầy tuyết.
Chu Sính đang ngồi trên bàn đọc sách, thấy ta tỉnh lại mới buông cuốn văn thư xuống, cười cười mà lại đây.
"Phu nhân tỉnh rồi vẫn chưa rời khỏi giường, hay là muốn vi phu...".
"Không phải". Ta vội vàng ngắt lời y.
Ai ngờ đâu Chu Sính khẽ cau mày: "Phu nhân đang nghĩ gì vậy? Vi phu chỉ muốn đỡ nàng đứng lên".
Ta xấu hổ, vội vàng ngồi dậy mang giày, đến trước gương rồi ngồi xuống: "Chàng cười như vậy sao ta có thể nghĩ điều gì tốt được?".
Chu Sính khá bất ngờ vì ta đáp lại, sau đó cười thành tiếng: "Phu nhân nói rất đúng".
Y đến bên cạnh ta, cầm phấn đen vẽ mày cho ta.
"Nàng biết không? Một mình vi phu không thể tạo ra hài tử".
"Chàng nghĩ sớm quá rồi đó".
"Ừm, chính xác". Chu Sính cười cười, ý vị thâm sâu.
Ta nhìn trong gương không khỏi cảm thán tay nghề của Chu Sính rất tốt, ta ôm lấy thắt lưng y: "Phu quân, cảm ơn chàng vì đã đến bên ta".
Y buông bỏ giang sơn ngàn dặm, làm trái di nguyện của mẫu hậu để lao đến Mạc Bắc, ngoài lời cảm tạ ra thì ta cũng không biết nói gì hơn.
"Phu nhân chỉ cần mãi mãi yêu ta là tốt rồi".
Ta nhất định mãi mãi yêu chàng.
Hoàn chính văn.
______________________
CHÚ THÍCH:
。 "Cầm tặc tiên cầm vương": Có thể hiểu là đánh giặc thì trước hết phải bắt chủ tướng của nó. Hay làm việc gì thì phải nắm giữ chỗ cốt yếu.
。 "Cận hương tình khiếp" được trích trong bài thơ "Độ Hán Giang" của Lý Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.