Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 17: Chú trẻ




Lời Bùi Dịch vừa nói ra đã làm cho mấy người ở đây đều đã chấn kinh không thôi.
"Các người, cậu..." Đoàn Chấn Ba chỉ vào chỉ Bùi Dịch, lại chỉ chỉ Tô Thi Thi, tức giận tăng lên lên cao, nhưng lại không thể phát tác.
Anh là con riêng của mẹ kế "em trai" này tính tình cổ quái thủ đoạn độc ác tàn bạo, hiện tại liền ngay cả cha của ông cũng không dám hướng anh tùy tiện phát hỏa.
Lúc trước cha của ông cố ý muốn kết hôn với vợ nhỏ là mẹ Bùikém hai mươi mấy tuổi, bọn ông liền không vừa ý.
Hiện tại tốt thật rồi, năm đó bà mang đến con riêng đã trưởng thành, biến thành uy hiếp lớn nhất với ông! Bây giờ lại cùng con gái của ông ở cùng một chỗ!
Quả thực là câu chuyện cười! #_#
Bên kia, Đoàn phu nhân nhẹ nhàng lôi kéo tay con gái mình, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này là thế nào?"
Đoàn Ngọc Lộ rụt cổ nói: "Trước đây con chỉ là nhìn thấy chú cùng với Tô Thi Thi qua lại, không nghĩ tới bọn họ thật sự..."
Chết tiệt, nếu là sớm biết chuyện này, cô ta liền không đem Tô Thi Thi dẫn về nhà rồi!
Chỉ có Tô Thi Thi bình tĩnh nhất, chỉ là trong lòng như chạm vào khối băng, băng lãnh một mảnh.
Chú trẻ? Cô ở trong lòng cười lạnh, này lại là do Đoàn gia bọn họ trêu đùa cô sao? Khó trách anh đem toàn bộ mọi chuyện tính kế không sai một li, là từ sớm đã để mắt đến cô rồi hả?
Cô có tài gì đức gì, làm cho bọn họ hao tổn tâm cơnhư vậy!
Bùi Dịch vừa thấybiểu tình trên mặt Tô Thi Thi liền biết cô gái này khẳng định nghĩ nghĩ lệch lạc rồi, sắc mặt anh càng thêm đáng sợ, chống lại Đòan Chấn Ba, nhàn nhạt nói:
"Nếu anh trai không có chuyện khác, tôi trước hết mang Thi Thi đi trở về, chúng tôi buổi tối còn có việc." Anh đem mấy chữ cuối cùngnói đến phi thường ái muội.
Đoàn Chấn Ba mí mắt run lên, vội vàng nói: "Cậu có biết con bé là ai không? Cậu vốn dĩ..."
"Cô ấy là ai?" Bùi Dịch nhẹ cười, "Là ai đâu có cái gì quan hệ? Hiện tại các vị chỉ cần biết rằng, cô là người của tôi là được rồi."
Anh nói xong nhìn về phía Đoàn Ngọc Lộ, thanh âm lạnh một chút: "Sau này phải luôn tôn kính dì trẻ biết không? Nếu còn có lần sau, tôi không tha cho cô."
Bùi Dịch nói xong, lôi kéo Tô Thi Thi đang đứng im lặng ở đó, bước ra hướng ngoài cửa đi tới.
"Ba, mẹ, hai người nhìn..."
"Ngậm miệng!" Đoàn Chấn Ba gầm lên, "Tới cùng chuyện này là sao?"
Đoàn Ngọc Lộ sợ tới mức trốn ở phía sau mẹ Đoàn, đánh chết cũng không dám nói: "Con thật sự không biết!"
Mẹ Đoàn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, may mắn con gái bà ta còn có điểm đúng mực, nếu là nói hết ra chuyện kia, đứa con này liền không tránh khỏi bị trách phạt.
Ra khỏi biệt thự, Tô Thi Thi vừa đến của, liền bỏ tay Bùi Dịch ra.
Bùi Dịch cười nhìn cô: "Lợi dụng xong liền vứt, Tô tiểu thư cũng thật vô tình."
Tô Thi Thi lạnh lùng liếc nhìn anh một cái, nhấc chân liền đi.
Chú trẻ? A, cô nghĩ tới hàng ngàn loại khả năng, cũng tuyệt đối không nghĩ tới anh chính là chú trẻ của cô!
Cô cho tới bây giờ không cảm thấy được mình ngu xuẩnnhư vậy, bị Hà gia lường gạt xong, hiện tại lại bị anh đùa giỡn!
"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch nhíu mày, đi lên liền ôm lấy cô, đi đến một tòa biệt thự bên cạnh.
"Anh mau buông!" Tô Thi Thi tức giận đến nỗi cắn lấy bả vai anh.
Bùi Dịch mày cũng không nhăn chút nào, chỉ lành lạnh nói: "Thì ra là em bị đả kích."
"Anh!" Tô Thi Thi tức giận đến mặt trắng bệch, trơ mắt nhìn anh đem cô ôm vào biệt thự lớn kia.
Đoàn gia có được một trang viênrất lớn, mà nhà thờ tổ của Đoàn gia cùng biệt thự của các thành viên trong gia tộc đều ở trong trang viên này.
Trừ bỏ nhà thờ tổ nằm ở chỗ sâu nhất của trang viên, biệt thự của Bùi Dịch cùng Đoàn Chấn Ba nằm ở vị trí trung tâm trang viên, hai căn là liền kề cùng một chỗ.
Tô Thi Thi sững sờ nhìn biệt thự theo phong cách châu Âu này, vẻ mặt có chút mê mang.
"Vào xem." Bùi Dịch đặt cô đến trên đất, ôm eo của cô đi vào.
Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, theo bản năng liền nghĩ muốn chạy trốn.
"Đừng sợ." Bùi Dịch hiếm khi có được kiên nhẫnnhư vậy, như dỗ dành con mình vậy, ôm cô vào lòng chậm rãi đi vào trong.
Tô Thi Thi không biết là bản thân bị anh mê hoặc, hay là chính mình trong lòng cũng muốn vào xem.
Sau 21 năm, ấn tượngđối với tòa biệt thự nàycơ hồ không tồn tại. Cô duy nhất nhớ rõ mẹ có chụp một bức ảnh tại nơi này.
Đã từng, cô cùng mẹ sống tại nơi này.
Khi đó, cha cô ở Đại Biệt Thự bên cạnh, cô cùng mẹ ở nơi này.
Toàn bộ, đều giống như trong tấm ảnh đó, nơi này một chút cũng chưa thay đổi. Đèn chùm bằng thủy tinh từ trên mái nhà buông xuống rơi xuống, vẫn như cũ tản ra ánh sáng ngọc quang mang, thật biết làm người nhìn cảm thấy choáng quáng mắt.
"Anh có phải từ đầu đã biết tôi là con gái của Đoàn Chấn Ba?" Tô Thi Thi mạnh cuối đầu xuống, thấp giọng hỏi.
Cô rất muốn hỏi, bọn họ gặp nhau, có phải hay không do anh cố ý an bài.
"Tô Thi Thi, cô có tin vào duyên phận không?" Bùi Dịch bỗng nhiên nâng cằm Tô Thi Thi lên, thật sự chăm chú nhìn vào mắt cô, "Quen biết được em, liền là do duyên phận."
Tô Thi Thi đôi mắt trong suốt nhìn Bùi Dịch, đáy mắt có tia sáng lên nhấp nháy, nhưng chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục yên lặng.
Cô quay đầu, cười nhạo nói: "Chú à người lớn rồi, lại vẫn nói những lời này lừa gạt cháu mình sao?"
Bùi Dịch trên mặt đen lại, cô gái này thật không thú vị!
"Chú tiếp cận tôi, tới cùng có mục đích gì?" Tô Thi Thi mặt không chút thay đổi nhìn anh. Cô không thể nào tin toàn bộ đều là vô duyên vô cớ.
Bùi Dịch mi mắt híp nhíu lại, bắt lấy cô ôm vào trong lòng: "Cô đừng quên, ban đầu là cô câu dẫn của tôi!"
Anh nói xong liền liếm liếm vành tai của cô, làm cô một trận run run.
Bùi Dịch đắc ý nói: "Tôi chỉ biết thân phận của cô sau khi cho người điều tra cô, Đoàn Ngọc Lộ cùng với Hà Chí Tường cũng là tôi làm cho người ta làm, cho hắn chút thuốc đối với loại người bất lực như hắn, một lần có thể để cho hắn triệt để phế đi, cô vừa ý rồi chứ?"
"Nếu tôi vì cô làm nhiều chuyện như vậy, hiện tại nên cô báo đáp tôi rồi." Bùi Dịch nói xong liền ôm lấy Tô Thi Thi, đi lên lầu đi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.