Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 6: Party Of The Criminal





Mọi người nhìn chằm chằm vào tôi, ở đối diện phòng là một cái gương, hình như tôi chỉ thấy có mỗi mình tôi đang đứng. Tôi… không thấy ai cả, chỉ một mình tôi. Và thậm chí tôi ko thể nào nhận ra tôi. Tôi khác lạ khi mặc bộ đầm này, mái tóc đen lượn sóng, đôi mắt xanh thanh tú hơi hoảng sợ, tôi thấy đó không phải là tôi nữa. Tôi đang là ai? Tôi tập trung vào trước mặt vào người đang mời tôi nhảy.
Tôi ngượng ngùng, không dám đưa tay ra vì
1: Tôi không biết nhảy
2: Tôi thấy nhiều người nhìn tôi rất đáng sợ
-Tôi không biết múa…_ Tôi đáp nhỏ
Hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói
-Tôi có thể chỉ cô
Thế là tôi đành cầm tay hắn, chúng tôi cùng bước giữa đại sảnh.
Tôi nhìn theo bước chân của hắn mà nhảy, hắn ôm chặt lấy eo tôi tiến sát đến gần ngực hắn. Tôi bất ngờ nhìn lên, bàn tay rắn chắc của hắn càng bám chặt eo tôi. Tay của hắn thật lạnh băng và mềm mại. Hình như tôi đã nghĩ mình đã có cảm giác này rồi?
-Cô nói mình không biết nhảy, nhưng tôi nghĩ cô nhảy tốt hơn so với tôi tưởng tượng
-Cảm ơn…_ Tôi nói lí nhí chán nản
Chúng tôi cùng nhảy một vòng dưới ánh đèn mờ của bóng đêm. Sau một điệu dang tay ra, hắn kéo tôi lại vào lòng, khuôn mặt hắn kề vào cổ tôi, nói
-Cô thích khách sạn của chúng tôi chứ!
Tôi nhảy ra khỏi khuôn mặt hắn, đáp thành thực
-Tôi rất thích cái điều u ám ở đây, nó làm tôi có trí tưởng tượng phong phú.

Ánh mắt hắn tỏ ý hài lòng, bây giờ chúng tôi nhảy và tôi có cảm giác như ánh mắt hắn giống như là muốn… chiếm hữu tôi.
Cuối cùng bài nhảy cũng kết thúc, chúng tôi cùng chào nhau theo cách họ gọi là “cung kính”
Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn, hắn nhìn tôi, nói:
-Xin chào, tôi tên là Jonathan Mars
Tôi mở to ra, Jonathan Mars? Tôi không thể tưởng tượng được. Hắn nhìn bộ dạng tức cười của tôi, nhếch mép
-Cô đói bụng chưa? Tôi mời cô đi ăn tối!
Ăn tối? Sao mới quen lại mời đi ăn tối vậy! Tôi đành chối khéo
-Xin lỗi anh, tôi… bận lắm!
Hắn dường như không hiểu ý định của tôi lắm, kiên nhẫn
-Coi như cô nể tôi đi!
Tôi chần chừ nhìn vào khuôn mặt của hắn. Ờ, người ta có lòng tốt mời mình, đành nhận lời thôi.
Tôi để hắn cầm tay tôi, đưa tôi vào một căn phòng ăn rộng lớn với 6 người đang ngồi cạnh tôi. Tôi nuốt nước bọt khi nhìn vào họ, họ tỏa ra khí gì đó. Sát khí, sát nhân, sự khinh bỉ
-Ô, ông chủ, ai ngon vậy?_ Một người đàn bà mặc hippie giơ tay lên, hỏi
Hắn ta hài lòng trả lời giống như tuyên bố quyền sở hữu vậy
-Đây là khách mời của chúng ta hôm nay, mọi người hãy nhường chỗ cho cô ấy nào.
Jonathan dẫn tôi đến chỗ của mình, kéo ghế ra và mời tôi vào ngồi, sau đó hắn trở về chỗ của mình.Tôi ngồi cạnh người đàn mặc Hippie xộc xệch, hứng thú hả hê nhìn sang tôi. Tôi lờ đi và quan sát, tổng cộng là 3 người nếu tính thêm tôi
- Karla Homolka, để cho cô bé thở cái nào!_ Người đàn ông điển trai ngồi đối diện nhắc nhở cô ta
“ Keng…keng…keng”
Jonathan gõ vào chiếc ly như muốn tập hợp mọi người lại, sau đó nhìn thẳng vào tôi bằng con mắt ẩn đằng sau mặt nạ
-Đây là Carolyn Nguyen, khách mời của chúng ta, và làm ơn Jeffrey Dahmer, cô ấy là con gái, làm ơn đừng ăn thịt cô ấy
Người có khuôn mặt thư sinh hiền hậu nhất đám giờ tôi mới phát hiện ra lập tức nhẹ nhàng phản bác lại
-Tôi có đụng gì đâu, chỉ qua là do họ quá bố láo quá thôi!
Karla Homolka bắt đầu châm chọc người đàn ông tên Jeffrey Dahmer.
-Vậy là trong cuộc đời anh, anh chỉ làm t.ình với đàn ông thôi hả? Hay là anh vẫn còn “ trinh”
Hắn ta đập bàn xuống, trừng mắt với Karla, ả ta định cho hắn một phát nhưng giọng nói cương nghị của Jonathan vang lên rất đáng sợ
-Được rồi, chúng ta có khách đấy, thôi làm chuyện trẻ con đi!
Hai người ngồi xuống, sau đó ả ta, Karla ấy bắt đầu chĩa hướng sang tôi.
-Cưng à, không lẽ cưng cũng là gái trinh à? Chị đây đã lên giường với những tên thanh tra khốn nạn chỉ đổi lấy một băng video thôi đấy, ew, tụi hắn kinh tởm lắm
-Haha…_ Tôi chảy mồ hôi ở sống lưng. Tiệc gì chứ, toàn sát nhân không à
- Ted Bundy, người điển trai nhất!_ Người đàn ông điển trai đứng dậy bắt tay tôi
-Ted…_ Jonathan húp ngụm rượu lườm hắn
Hắn đưa tay lên trời, sau đó hiểu ra mình đã làm gì, vô tội phản bác
-Tôi đã cướp của cô ta đâu
Tôi sợ hãi lạnh run người, Ted Bundy, tên sát nhân đã giết 12 người, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em vào những năm 1970.
Tôi đứng dậy và nói bằng những cách lễ phép nhất nhất nhất
-Tôi đi… vệ sinh một tí nhé
Sau đó, tôi chạy đến quán bar của Layla, ngồi:
-Cho một ly Courvoisier_ Tôi gọi
Layla nhanh chóng đem đồ uống cho tôi, tôi nốc một hơi rõ ngon lành. Không biết dạo này tôi có thói qurn đến quán Bar của Layla nhỉ?
-Giỏi lắm cưng ơi_ Giọng cô ta thật quỷ quyệt
-Nãy giờ cưng nhảy cưng biết ai không?
Tôi bất ngờ, ai là ai là sao? Tôi thất vọng nói
-Có ai nói cho tôi biết bữa tiệc này mang ý nghĩa gì không?
-Để chúng tôi được hả dạ em gái à!_ Karla đã ngồi kế bên tôi tự lúc nào, kêu 1 ly Gin.
“ Phụt” Rượu mắc trong họng tôi khi tôi thấy Karla.
-Ô, Karla cục cưng, lâu quá mới ghé!_ Ingrid nựng ả ta
Ả cũng nựng lại Ingrid, sau đó quay sang tôi
-Con gái với con gái nói chuyện dễ hơn-Ả nói- Có chuyện gì buồn sao?
Tôi vẫn còn kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu, ả đẩy đẩy vai tôi
-Đàn ông hả? Ôi bé yêu, tôi đây nghĩ mình đủ trình độ để nói cho cưng nghe, đàn ông quá vô tình và lại coi mình là nhất. Họ khốn nạn như vậy đó!
-Làm “đĩ” nhiều quá hả, Karla?_ Bà Mel chầm chậm lết thân già nua của bà tiến lại gần bàn chúng tôi
-Đĩ thì cũng phải có kinh nghiệm chứ!_ Karla tự hào húp ngụm rượu
-Chả phải, cũng chả sao_ Tôi nâng ly lên và lắc nó, húp một hơi- Tôi chỉ cảm thấy rượu hiểu tôi thôi
Cả 3 người đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy lo âu và hứng thú, sau đó Layla rút ra điếu thuốc, giải nhiệt
-Ồ cưng yêu quý, cưng yêu ai rồi phải không?
-À! Jonathan Mars, cảm ơn, tôi nhảy với một tên khốn đứng đầu ở đây!_ Tôi say mềm và điên khùng nói. Thật sự lúc đó tôi muốn tán chính bản thôi một phát. Tôi thật sự bị điên rồi!
À, tiện thể chưa nói, sức tôi “trâu” lắm nhé! Nốc mấy loại rượu mạnh mà vẫn tỉnh và tiện thể làm thay đổi bản chất ngay. Từ 1 cô bé ngây thơ tôi ừm… ừm biến thành kẻ ác ôn. Các bạn sắp nhìn tôi biến hình đây.

Ôi, tôi lại nữa rồi. Tôi lắc đầu cho tỉnh táo và nói lại bằng giọng chán nản. Chỉ là Vodka Courvoisier thôi mà sao mạnh dữ vậy. Họ bỏ cái gì vào thế?
-Tôi về phòng đây
Tôi rời đi và lả lướt như một tên say về phòng. Ôi, rượu này mạnh quá!
Tôi vừa đi, vừa té xuống đất. Sau đó dụi dụi mắt như một con thỏ trắng ngây thơ làm cho nhiều người phát hiện.
Tự nhiên có một đám thanh niên đứng xung quanh tôi, thích thú
-Ồ, trông con bé này ngon quá, khách sạn này phục vụ dịch vụ này cũng tốt thật
-Cô bé, cô bé có muốn làm bọn anh “sướng” không?
Chóng mặt quá, đầu óc tôi quay cuồng cuồng đứng dậy đẩy ngã mấy tên dâm đãng. Sau đó, 1 trong những tên đó thích thú sờ mông tôi.
Kết quả…
-Ôi! Sao tay mình đau quá, sao mà nhiều bướm thế này!_ và cố lết về phòng
Tôi nhớ hình như mang máng là tôi đã… làm gì nhỉ? Nhưng tôi chắc chắn biết là tụi nó nằm một chỗ “chịch” nhau rồi. Tôi vốn hiền lương vậy mà.
-402, 402, 402, 204,…
Tôi va phải một người đàn ông, tôi khùng khùng giơ tay hắn lên, sau đó bắt tay hắn chạm vào ngực tôi. Khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê, nói bằng một giọng mà tôi nghĩ tôi lúc tỉnh chưa từng nói nhưng nghe kể là rất mê người
-Này, anh có cách nào làm cho tim tôi thôi khỏi nói rằng phải cố kiềm chế chứ! Anh, quá mê người!
Nói xong, tôi ngã nhào vào lòng hắn, hắn đưa tay đỡ tôi, cảm giác này thật ấm áp. Tôi thấy ngực lạnh băng nhưng tôi có cảm giác rất, rất và cực kỳ ấm áp, tôi ôm chặt hắn như gối ôm.
-402,402,402,204,…_ Tôi nói mớ
Tôi hình như có cảm giác hắn cũng ôm chặt lại tôi, sau đó tôi có cảm giác hắn bế bổng tôi lên, đi qua khỏi đám thanh niên đó, đưa tôi đi một nơi cố định.
Mọi vật dường như tối đi, phải tối đi trông thấy kể cả lúc tỉnh.
“I dont really wanna know whats good for me
Gods dead, I said baby thats alright with me
No ones gonna take my soul away
Im living like Jim Morrison”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.