Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 22: Murder House (1)





Chap 22: Muder house (1)
“ Bốp”
Tôi tát vào mặt Rumple một cái rõ mạnh bạo. Rumple ôm đôi má đỏ và bầm đi lùi lại, tôi đứng dậy tỏ ra sát khí nheo mắt với cậu
-Đừng có đến gần tôi như vậy Rumple, kẻo ngày nào đó tôi sẽ giết cậu.
Tôi chạy ra cửa đóng sầm cửa lại không một chút nhân từ, để lại Rumple ôm đôi má đau đớn

-Chị vẫn như thế sao?
Đã 8h tối rồi, lạ quá, kể từ khi ở đây, khái niệm thời gian của tôi đã mất rồi. Tôi cởi áo thun ra, đứng trước gương chỉ với bộ áo ngực đen tuyền, tôi nhìn lên vai và cổ tôi, đầy vết cắn tàn tích do hắn để lại, lại thêm vết thương mới đây nữa. Tức thật! Cả người tôi bây giờ tàn tạ theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn. Tôi cởi chiếc quần Jean ra, nhìn đôi bàn chân trắng nõn của mình cũng có 1,2 vết cắn.
-Trời ạ, tên đó định hút cạn máu mình luôn hả?
Tôi chạm lên đôi môi của mình, tại sao tên Rumple đó lại hôn tôi, tại sao cậu lại làm vậy? Tôi đã từng gặp cậu đâu?
--
- Nguyên cả ngày em không chịu tập trung gì cả Carolyn!_ Chris nhìn tôi bằng vẻ nhân từ vốn có của anh
Tôi ném hồ sơ lên bàn, nhìn về phía cửa sổ đằng sau tôi bằng ánh mắt xa xăm mà trong đầu tràn đầy suy nghĩ về hắn.
-Ừ! Sao em không thể tập trung được nhỉ?
-Có chuyện gì sao?_ Chris lo lắng hỏi
-Không có gì! _ Tôi ngoảnh đầu lại mỉm cười làm bộ như không có chuyện gì cả.
-Chúng ta chia tay đi Chris!_ Tôi ra lệnh đề nghị anh
Như sét đánh ngang tai Chris, anh đập hai tay lên bàn, cau có với tôi
-Tại sao vậy Carolyn? Nguyên một tuần này em cứ tránh mặt anh, thì ra là em muốn chia tay đúng không?
Tôi chấp hai tay lên bàn bình tĩnh nói với anh
-Chris, bình tĩnh, em muốn chia tay vì em chán với mối quan hệ này rồi.
-Là sao? Anh đã làm gì để em ngán hả Carolyn?
-Không, anh không có làm gì cả, mà do thời gian chúng ta gặp nhau quá ít ỏi, em không thấy chút hứng thú
-Im đi, chẳng phải là do em sao? Em có bao giờ đồng ý đi với anh lúc nào cả Carolyn.
Tôi đau đầu chống tay xoa xoa lên trán
-Chris, ngồi xuống! Mặc dù em rất biết ơn anh đã cứu em khỏi tay của lão Chuck nhưng em có thể tự cứu mình. Căn bản là, em không thích anh cho lắm

Khuôn mặt Chris chỉ vì lời nói đầy băng giá với ngàn cây dao đâm vào tim của tôi mà khuôn mặt không còn một giọt máu nào nữa.
-Được rồi_ Anh chấp nhận với lời chia tay của tôi
Anh đi ra khỏi cửa đóng sầm cửa lại, đứng tựa vào cửa
“ Bitch”
Tôi mò hộc tủ lấy ra mấy bức ảnh của gia đình tôi mà tôi xin mấy chú cảnh sát giữ lại, càng nhìn nó lòng tôi lại càng buồn đau như cắt, nước mắt không ngừng chảy xuống. Tôi biết mẹ tôi là một người dị giáo, nhưng đó là mẹ của tôi, dù cho bà là gì, tôi vẫn yêu thương mẹ tôi.
Có một bức ảnh chúng tôi đang chụp ở phòng khách nhân dịp lễ giáng sinh, có thứ tia sáng gì lóe nhỏ ở kế bên cây thông đặt sát vào cầu thang, tôi quan sát kỹ nó thì hình như nó giống như không phải phản chiếu mà dường như có thứ gì lóe sáng trong đó vậy.
Tôi tìm mấy bức khác chúng tôi đang chụp ở phòng khách cũng có ánh sáng tương tự như lại rõ hơn, ngày càng rõ hơn.
Tôi cất mấy bức ảnh lại vào hộc tủ, tay không ngừng xoa trán suy nghĩ thì có tiếng của giáo sư kêu tôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.