Chồng Tôi Là Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt

Chương 20: Mad Scientist





Chap 20:
Xe dừng lại trước viện bảo tàng rất lớn, tôi nhìn vào dòng chữ bị ánh sáng hắt vào
“ Viện bảo tàng lịch sử chiến tranh” màu bạc rất đẹp, cả viện bảo tàng, tôi cảm nhận điều gì đó không bình thường
-Đây từng là một bệnh viện lớn của thành phố, nhưng nó đã bị bom đạn dội vào và cả khu bệnh viện chỉ còn lại tro xác và linh hồn uẩn khúc của nhiều người_ Jonathan cho tay vào túi bước đến bên cạnh tôi
Tôi và hắn bước vào viện bảo tàng này, cả người tôi lại cảm thấy khó chịu đến xanh mặt giống như có thứ gì đó đang ám lấy tôi, tôi phải không để sợ yếu đuối này lộ ra trước mặt hắn.
Cả bên trong bảo tàng là một khu vũ trang, xác máy bay, vũ khí,… nhưng hắn không bắt tôi xem cái đó, chúng tôi đi lướt qua khu những hậu quả do chiến tranh làm tôi càng mệt mỏi hơn. Có thứ gì ấy đang hút lấy tôi.

Jonathan dẫn tôi đến bên trong sâu tận cùng ghi là “ Phòng xác, không được vào”
Tôi dừng lại, không lẽ hắn định giết người rồi ướp xác tôi sao?
-Tôi nghĩ tôi không nên vào
Jonathan nhướn mày rồi nhìn bảng tên, hắn đã đoán được tôi nghĩ cái gì rồi
-Yên tâm đi, tôi sẽ không chơi trò ướp xác em đâu
-Nhưng mà, nó ghi “ Không được vào”
Cánh cửa phòng mở ra dội ra một luồng hơi lạnh làm tôi điếng người mà muốn chết đây. Tôi lại bám chặt Jonathan, cực kỳ chặt. Hey, với khi bạn nghe tôi miêu tả thì nên tìm ai đó bám chặt đi...
“ Cứu tôi với, cứu tôi với,…”
Tôi cứ nghe tiếng ai đó cứ khóc bên tai tôi, nó cứ khóc mãi rồi như nó đang thì thầm với tôi. Tôi sợ hãi càng túm chặt Jonathan nhắm mắt lại không dám bước tiếp. Mùi xác thối bốc lên nồng nặc. Hắn dường như đã quen rồi nên cứ bước tiếp. Cả khăn phòng tối om chỉ có ánh sáng màu xanh mờ nhạt chiếu trên đầu các thi thể. Liệu nó có giống như zombie rồi ngồi dậy ăn thịt tôi không?
Chúng tôi đi qua mấy các xác ấy lại thêm một căn phòng nữa, hắn mở cửa ra và đây là phòng chứa thành những bộ phận thi thể con người, nào là cánh tay, bàn tay, mắt, nội tạng,…
-Đây là cái gì?_ Tôi nhìn đóng đồ sộ này mà muốn khóc thét lên
-Mấy cái này là nhiều năm thành quả nghiên cứu của tôi
-Anh giết người chứ nghiên cứu cái gì?
-Hahaha, được rồi đấy em yêu, tôi đang nghiên cứu để chống lại virus HIV/AIDS, sởi và ung thư
Tôi muốn mở to mắt và há hốc mồm ra, được rồi, tôi rất rất rất cần phải biết nhiều hắn hơn.
-Anh nghiên cứu? Chuyện này thật…tức cười mà…
-Đúng vậy, em còn nhớ cái đêm đầu em thấy tôi đang làm gì đúng không? Máu của ả ta thật sự rất kinh tởm, HIV/AIDS, tôi đã nghĩ ngày nào đó phải cố gắng nghiên cứu ra thứ chống mấy thứ này tôi mới có thể chơi trò hút máu dạo được.
-Nói nghiêm túc coi!_ Tôi giãy nảy
-Julie, chắc em đã nghe danh tôi, cô ta bị nghiện kinh khủng, và mấy thứ nội tạng là thành quả của những người mắc 3 bệnh tôi vừa nói.
-Ha! Quả là một gã quý ông giết người tàn bạo mà_ Tôi vỗ tay lên tán dương nhưng liệu đó có là tán dương hay khinh bỉ, tôi cũng không nhớ rõ.

-Cảm ơn, cảm ơn_ Hắn rất hạnh phúc khi nghe tôi vỗ tay vậy
-Chúng ta đi ra khỏi đây được không, tôi thật sự…cần ra khỏi đây đấy_ Tôi kéo áo hắn
Hắn đến gần tôi, cúi đầu người cao 1m88 cho bằng người cao 1m70 như tôi, Mặt hắn ghé sát khuôn mặt tôi, đôi mắt đen ấy dường như đang thôi miên tôi. Tôi chán ghét đẩy hắn ra.
-Nam nữ thụ thụ bất thân, anh đang làm gì vậy?
Hắn ôm chặt lấy người tôi, cúi đầu xuống cổ tôi cắn lấy nó. Điên rồi, hắn ta đang hút máu ngay tại chỗ kinh dị này. Cả người tôi bị hắn hút đến tê liệt rồi
-Tại sao tôi lại thèm khát máu của em thế này hả?
Hắn thì thầm vào tai tôi và tiếp tục cắn, hai tay tôi bị hắn giữ chặt không cử động được. Bây giờ, tôi chỉ nghe mỗi tiếng máu tôi đang chảy rơi xuống sàn
“ Trước khi đánh giá bề ngoài họ, hãy xem bên trong họ là gì.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.