Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 59: Nhẫn tâm




Thẩm thanh nhụy cười khẩy, đứng dưới gốc cây chờ tôi.
” Ngươi cho rằng, chính mình mang bụng tranh đua, rất đắc ý sao “. Cô ta mở miệng chính là con dao lạnh băng. ” Ngươi bốn trụ thuần âm, lại là quan tài tử, quả thật là cùng âm nhân gắn liền.”
” Xem ngươi bây giờ, âm nhu mảnh mai, đôi mắt đẫm lệ, hừ, lừa không ít nam nhân. Nữ nhân mang bốn trụ thuần âm, tuy rằng cô đơn, nhu nhược, đa sầu đa cảm……nhưng lớn lên đều xinh đẹp, nhìn xem bộ dáng ngươi này…..minh phủ đều tìm không ra.”
” Ngươi cho rằng đế quân đại nhân cho ngươi chiếc nhẫn kia là vì cái gì? Ngài vì sợ rằng mạng ngươi gặp nhiều chông gai chắc trở, sẽ không mang thai được. Màu đỏ của huyết ngọc là vì ngươi chắn tai hoạ ngoài ý muốn, cũng may, ngươi hiện tại thuân lợi mang Linh thai…….hừ, ngươi cũng mau hoàn thành sứ mệnh.”
Cơ thể tôi run rẩy một chút, mặc dù tôi biết mình là một người tế phẩm, tôi không ngờ có quá nhiều “giá trị sử dụng”như vậy. Tôi tuyệt vọng kìm nén những giọt nước mắt của mình, thẩm thanh nhụy chế giễu tôi vì khóc, trước mặt cô ta, tôi không muốn khóc.
“Thật ra, ngươi quá ngu ngốc … Ngươi không nghĩ đến mối liên hệ đó sao?” Thẩm thanh nhụy tiến đến phía tôi, lạnh lùng nói:” âm dương linh thai một khi kết thành, bẩm sinh pháp lực rất lớn, chỉ đứng sau đế quân. Nó chưa hình thành mà đã bách tà bất xâm, một khi hình thành, phá hủy tà khí ở làng hoàng đạo dễ như trở bàn tay. Khi đó có thể phong ấn các vết nứt không gian của làng hoàng đạo, đóng lại quỷ môn dương gian.”
Tôi hơi bối rối. Nếu tôi có tác dụng này, tại sao anh tôi và giang khởi vân không nói với tôi?
” Nếu tôi có tác dụng này, tại sao còn muốn gạt tôi”
Thẩm thanh nhụy cười khinh bỉ: “Mộ tiểu kiều, ta đã nói nhiều lần, không phải ngươi có ích, mà là linh thai trong bụng ngươi có ích, đương nhiên, bọn họ không nói cho ngươi rồi. Nếu nói cho ngươi biết, khi linh thai thành hình, sẽ lấy ra khỏi bụng ngươi như một con mắt để phong ấn pháp trận. Ngươi còn sẽ ngoan ngoãn bảo vệ tốt cái linh thai này sao.”
Tai tôi sững sờ, như thể chìm xuống nước.
Thẩm thanh nhụy đang nói về cái gì? Tại sao biểu hiện của cô ta méo mó? Tại sao cô ta vẫn có thể cười?
“Lấy ra khỏi bụng” là gì?
Chả nhẽ linh thai không nên bình an sinh ra sao.
Trước mặt tôi cảnh tượng có chút mơ hồ. Tôi dùng sức ấn mạnh vào huyệt thái dương để giữ mình tỉnh táo ” thẩm thanh nhụy, đây là con anh ta, các người sao dám dùng phương pháp độc ác như vậy.
Thẩm thanh nhụy sững người một lúc, rồi đột nhiên cười lớn: ” mộ tiểu kiều, ngươi thật sự ngốc mà, cái này đương nhiên là do đế quân đại nhân quyết định rồi. Đế quân đại nhân vì bảo vệ sinh linh dương gian, suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng ngài ấy chỉ có thể lấy linh lực chính mình là lời dẫn, làm ngươi kết linh thai, dùng pháp lực bẩm sinh của linh thai âm dương tới bảo vệ cho pháp trận.
” Chúng ta chống đỡ nhiều năm, nhiều người đau khổ như vậy chính là chờ ngày ngươi sinh con.
“Đáng lẽ ngươi phải mang thai hai năm trước! Nhưng đế quân từ bi, thương hại ngưoi mảnh mai đau đớn, sợ ngươi không duy trì được bảy ngày, cho nên mới lui lại hai năm sau. Mấy năm nay đã là cực hạn……..ngươi xem cha ngươi, đi phong ấn trận pháp một chuyến, suýt toi cái mạng.
Đầu tôi đau như muốn nứt ra, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống nặng trĩu, làm tôi đau đến toàn thân run rẩy
Đúng rồi, vì cái gì mà giang khởi vân tức giận khi tôi cố gắng tổn thương chính mình, khi tôi uống thuốc, vì cái gì?………linh thai này rất quan trọng, rất quan trọng.
Linh thai này, không phải xuất từ tình cảm, cũng không phải vì huyết mạch———- một người thọ cùng trời đất, xem con người sinh sinh diệt diệt, còn cần huyết mạch sao?
Tại sao anh ta nhìn tôi, đôi mắt rất phức tạp.
Tại sao tôi chạm vào bụng dưới, cảm thấy sự ấm áp do cuộc sống mang lại, nhưng anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót!
Đại từ đại bi? Nực cười.
“Mộ tiểu kiều, ngươi không cần cảm thấy bị lợi dụng, không cam lòng, không biết có bao người mơ tưởng được đế quân ân sủng đâu. Ngươi phải cảm ơn chính cái bụng mình, bằng không, ngươi sao được đế quân đại nhân để mắt tới, sao có thể bò lên trên giường của đế quân được”. Thẩm thanh nhụy ghen tị nói.” Ta phụng mệnh chuyển thế, đế quân trước nay xuất hiện trước mặt ta không quá nhiều lần. Nhưng lại ở cùng ngươi mỗi ngày……”
” Nhìn xem ngươi này, biểu tình thổn thức, chực chờ khóc,……..đế quân đại nhân rất yêu ngươi, theo ta được biết, chưa từng có ai có thể ở trên giường cùng ngài vượt quá một canh giờ, vậy mà ngươi, mỗi ngày đều được ngài ân sủng, ngươi rất đắc ý, nhưng…….chờ khi ngươi trở nên vô dụng, chỉ có thể như miếng dẻ rách, bị ném tới một góc, âm thầm bi thương.
Lời nói của cô giống như dao cắt vào da thịt tôi.
Tôi chỉ có thể cắn môi và chịu đựng.
Tôi thường nhắc nhở bản thân để nhận ra danh tính của mình?
Bị giang khởi vân khéo léo nói mấy câu, mà tựa như dót mê hồn, thật sự nghĩ rằng, mình khác biệt
Một cơn gió núi thổi qua, những chiếc lá xào xạc, mang lại cảm giác mát lạnh thấu xương.
Tôi không nghe thấy giọng nói ồn ào bên tai, không thể thấy người phụ nữ đang cười toe toét, ngay cả khi tôi cố gắng mở mắt ra, tôi chỉ thấy một màu xám hỗn loạn …

Khi tôi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi nghe thấy là giọng nói của thẩm thanh nhụy, nhưng lúc này, cô ta không còn kiêu căng ngạo mạn, mà mang theo âm thanh khóc thút thít.
“… Tôi chỉ đang nói sự thật – ah!”
Tôi nghe thấy một cái tát giòn giã, mở mắt ra nhìn, giang khởi vân đứng trên ban công quay lưng về phía chúng tôi, trầm mặc.
Anh tôi trầm mặc ngồi ở đầu giường, nhìn vào góc phòng. Thẩm thanh nhụy quỳ ở đó, đứng trước mặt là hai quỷ sai mặt đen.
Cô ta lặp lại nói: ” tôi không biết cô ta rất mảnh mai, chỉ là nghe xong chân tướng liền té xỉu, tôi…..”
“Tát.” Quỷ sai trong tay cầm một lệnh bài, hướng miệng cô ta mà đánh.
Anh tôi không nhìn thấy quỷ sai, chỉ có thể nhìn thấy thâm thanh nhụy môi chảy máu, cau mày kinh tởm.
Thẩm thanh nhụy run bần bật, khóc lóc bò trên mặt đất: “đế quân đại nhân tha mạng …”
Giọng nói của giang khởi vân vang lên: “không cầu xin tha thứ, ngươi hiện tại là người sống, ta cũng không thể tùy ý hủy đi mệnh của ngươi………ngươi đến dương gian đã lâu, liền quên đi âm luật?”
” Kế toán tam bảo, ly cách lục thân, không niệm bố thí, duy cầu tự tha, ngôn làm hai tâm, không được tin một, người tù qua đi, phạm tội ngục tối…..” Thẩm thanh nhụy thì thầm.
“Vậy ngươi còn tiếp tục nói dối?”
“Tôi không có. Tôi chỉ ghen gét cô ta có đế quân sủng ái, mới nói vài câu tranh giành tình cảm.”
Giọng nói của giang khởi vâng lại vang lên: “tranh giành tình cảm? Mộ tiểu kiều hiện tại là thê tử của ta, chính là chủ mẫu ngươi, ngươi cùng cô ấy tranh giành tình cảm?”
Quỷ sai mặt đen lại tát một tiếng, máu tươi văng ra.
Anh tôi thấy miệng của thẩm thanh nhụy bị sưng như miệng heo, máu chảy tới cổ. Vỗ vỗ tay đứng dậy nói, “Đủ rồi–“
———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.