Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 58: Mục đích minh hôn




Ban đêm, tôi gặp ác mộng, Mộ vân lượng, thân thể nguyên vẹn, đôi mắt lồi ra, làm tôi sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, còn mơ thấy quỷ đỏ máu đang cười.
Khi tôi thức dậy, theo phản xạ có điều kiện che bụng dưới lại, sự ấm áp từ đó làm tôi có chút an tâm. Hiện tại là rạng sáng, anh tôi vẫn đang xử lý lột da định hồn sự. Anh mới gửi tin nói, thúc thúc Túc Thành đã suốt đêm tới xử lý việc này.
Tôi ngồi dậy ôm đầu gối, cố gắng bình tĩnh. Chiếc giường bên cạnh tôi khẽ di chuyển, Giang khởi vân nằm nghiêng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi.
” Anh ở…a………..có cách nào không, có thể làm tôi không nhìn thấy những thứ này không?. Tôi cười khổ, như vậy đáng sợ, cơ thể cũng quá kinh khủng.
“Không nhìn thấy? Vậy em sẽ không phải càng sợ hãi hơn sao? Cái chưa biết mới là đáng sợ nhất.” Giang khởi vân nói nhẹ nhàng.
Tôi vô thức đưa tay chạm vào bụng dưới. Đây có thể là bản năng khi mang thai. Nó hoàn toàn vô thức. Tôi thở dài nói: ” Tôi lo lắng sẽ doạ đến đứa trẻ. Những người khác nói, mang thai thì phải xem nhiều thứ tốt đẹp, thứ tôi thấy không phải là quỷ hồn, thì cũng là xác chết.”
Đôi mắt của Giang khởi vân tối sầm lại, trầm giọng nói, “Nó không quá yếu đuối. Nếu vừa rồi quỷ hồn kia muốn tấn công em, nó sẽ chặn lại. Hiện tại chỉ là trăm tà không thể xâm chiếm, khi nó thành hình, những tà khí tấn công nó đều sẽ bị tiêu diệt, sau đó……”
Anh ta dừng lại, cau mày, không nói gì thêm.
“Sau đó, tôi không phải sợ? Cho dù tà khí có tấn công, thì nó sẽ bảo vệ mẹ nó.?” Tôi mỉm cười thoải mái.
Giang khởi vân sắc mặt im lặng. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt quá phức tạp. Vẻ mặt loé lên chút thương hại. Anh ta đối với vấn đề nào đó, đều ngậm miệng không nói.

Ngày hôm sau, ở tôn thần hiến tế. Tất cả mọi người đều mặc áo choàng, đầu đội vương miện, tôi cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi anh tôi giúp tôi mặc áo choàng, tôi phải mất một thời gian dài để làm tóc.
” Người ta nói rằng, tóc dài kiến thức ngắn, tiểu kiều, em có cân nhắc về việc cắt tóc ngắn không? Này, dài đến mông rồi, em không thấy phiền toái sao? Anh mang cái trâm cài lên tóc tôi rồi nói.:” Tiên cô, mời xuống núi “.
Tôi cười, xem chính mình trang điểm càng cảm thấy buồn cười. Chạy đến Giang Khởi vân xoay nửa vòng hỏi:” đế quân đại nhân, có rất nhiều người ăn mặc như thế này, đến chúc mừng sinh nhật anh, anh có thấy buồn cười không?”
Khóe miệng của Giang khởi vân khẽ giật giật: “xem nhiều liền không thấy thú vị.”
Tôi động lòng, bởi tiếng cười khẽ khẽ của anh ta. Hàng ngàn năm khó có thể tưởng tượng được. Không chừng anh ta đối với cái gì đều không có hứng thú.
” Đi thôi, tiểu kiều!” Anh tôi giục.
Trước kia tôi từng nghĩ rằng, chiếc áo choàng này được mặc bởi đại thúc, thêm vài sợi râu bạc, nhìn mới là thiên phong đạo cốt. Cho đến khi nhìn thấy Tư đồ lâm. Tôi mới phát hiện áo choàng cũng có thể mặc thời trang.
“Đạo hữu, anh là tới để trình diễn thời trang sao?” Tôi không thể nhịn cười với hắn.
Hắn thường mặc đồ tây âu, đi giày da, đột nhiên đổi thành cái này, hắn cũng cảm thấy hơi khó xử, nhỏ giọng hỏi: “Có quái lạ không?”
Tôi nhịn cười lắc đầu, lắng nghe chủ trì lăng hư tử đang đọc báo cáo. Cái báo cáo này, tôi nằm mơ cũng có thể đọc được, cái gì mà đại từ đại bi, đại từ đại thánh…….ông ta có thật sự là một vị thần từ bi?
Ít nhất anh ta đối với tôi đều không phải là đại từ đại bi, có lẽ chức danh thê tử này, tôi ảo tưởng quá nhiều rồi. Tôi đem thể xác và tinh thần giao cho một người không nên, tôi với anh ta đâu có thể có tình cảm bình thường được.
Nhìn nhiều người thành kính quỳ bái, không tự chủ được mà nghĩ đến lúc anh ta cùng tôi triền miên, hành vi ác liệt. Trên mặt có chút nóng lên, đành phải cúi đầu, tận lực che dấu..
Hiến tế qua đi, thế gia, lưu phái, sư môn, người đại diện đi tới một phòng lớn đóng cửa để thảo luận, tôi đứng sau anh tôi, cảm thấy những việc này không liên quan đến mình.
Giang khởi vân không muốn tôi nhúng tay vào, lần trước tôi nói giỡn một câu, đi tới làng hoàng đạo hỗ trợ phong ấn pháp trận, mặt anh ta phủ một lớp sương lạnh, tôi sợ tới mức không dám nói tiếp.
Vì thế nên tôi chỉ đứng đó nghe một chút, cho đến khi nghe được tên tôi từ miệng của Thẩm Lão thái.
“…. Mộ gia, ra người là được. Mộ tiểu kiều vẫn còn hai tháng, sau hai tháng……
” Lão thái bà, bà đã già, chú ý đến đạo đức, có chút lời nói, là có thể lấy ra bàn sao.” Anh tôi ngắt lời thẩm lão thái. Không màng tới mình là người trẻ tuổi
Tôi. Đâu có chuyện gì liên quan đến tôi. Tôi ngẩng đầu lên trong sự bàng hoàng.
Có gần bốn mươi người trong căn phòng này, tất cả đều tham gia duy trì phong ấn trận pháp. Thẩm lão thái bị anh trai tôi mắng, tức giận đến đen mặt, hừ một tiếng thật mạnh.
Thẩm thanh nhụy mặc kệ nhiều người như vậy, biết là có cơ hội đả kích tôi, cô ta cười lạnh nói:” mộ thiếu gia, ngay cả khi ngươi là Gia chủ Mộ Gia, cũng chú ý ngươi thân phận vãn bối( người trẻ tuổi), có thể để ngươi ngồi ở chỗ này, đã là các vị trưởng bối( người lớn tuổi) bao dung, ngươi đừng làm càn, la mắng thẩm lão thái nhà ta, ngươi không có tư cách”
Đôi mắt chế giễu của cô ta đổ dồn vào tôi: “Mộ Gia các ngươi được coi trọng, còn không phải vì Mộ tiểu kiều sao. Nếu không phải linh thai trong bụng cô ta quan trọng, liệu chúng ta có phải chịu nhiều hành vi vỗ lễ từ các ngươi không?”
” Thẩm thanh nhụy, lời nói vừa ra khỏi miệng chính là nghiệp chướng đấy, quản miệng ngươi cho tốt vào.” Anh tôi trên mặt nghiêm túc.
Tôi nhìn mọi người trong phòng, hầu như ai cũng tránh ánh mắt của tôi. Tôi kéo anh tôi hỏi: “sao lại thế này? Đâu có chuyện gì liên quan đến em … Anh có gì giấu em đúng không?”
Thẩm thanh nhụy cười lạnh nói:” đương nhiên là chuyện của ngươi, bằng không, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ? Nếu không phải bụng ngươi có điểm dùng….
“Được rồi!” Tư đồ lâm đột nhiên hét lên, đứng lên không vui nhìn chằm chằm vào thẩm thanh nhụy: ” sao còn có người dùng ngôn từ ác độc để công kích cô ấy. Thẩm cô nương, phiền cô chú ý lời nói.”
Thẩm thanh nhụy đối với tôi không chút khách khí, thẩm lão thái đối với cô ta mắt nhắm mắt mở, dung túng thái quá, cô ta không sợ hãi nói:” tư đồ thiếu gia, ngươi lo lắng cái gì? Người ngoài không biết còn tưởng trong bụng cô ta là con của ngươi ấy.
Tư đồ lâm nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
” Cái gọi là vận mệnh chú định đều có định số, mộ tiểu kiều mệnh sớm đã minh trung chú định, nói ra thì làm sao, giống các ngươi đang lừa gạt cô ta, có thể giả vờ rằng thiên hạ thái bình sao?” Giọng cao ngạo của thẩm thanh thụy.
Tôi hít một hơi thật sâu nhìn anh tôi. Anh mặt lạnh nói: ” Tiểu kiều, đừng nhìn amh, anh chỉ muốn tìm cơ hội để từ từ nói cho em biết”
Tôi gật đầu và nói, “Được rồi, em sẽ nghe anh nói sau … Thẩm thanh nhụy, cô có thể nói tiếp không? Tôi muốn nghe từ cô.”
Thẩm thanh nhụy cười khẩy: “được, ta nói chuyện cũng sẽ không che giấu. Sau đó, đừng khóc rồi buộc tội ta bắt nạt ngươi……ngươi dỗ dành nam nhân thủ đoạn cao cường, ta không muốn bị những nam nhân bêm cạnh oán hận”
Cô ta nói, khoanh tay trước ngực và bước ra khỏi sảnh phụ, tôi thoát khỏi tay anh tôi, đuổi theo–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.