Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 38:




Anh nheo mắt và dường như không trả lời.
Tôi rầu rĩ nói: ” anh đừng nói cái gì mà không nên biết, rồi em đừng hỏi……..này,…..chúng ta, là minh hôn phu thê đấy! Ít nhất là nên nói một chút chứ “
“Hắn bảo, em có quá nhiều sự nuông chiều, và không thể mở chân, nên hắn bảo ta tốt với em hơn”. Giang khởi ván trả lời một cách lạnh lùng.
Đây là những gì mà Tống Vi chế giễu tôi hôm nay. Cô gái này cái gì cũng tốt. Chính là nói không lựa lời, hơn nữa da mặt còn quá dày,……… nhưng cô ấy không biết rằng Giang khởi Vân đang ở bên cạnh tôi.
Kỳ thật, Giang khởi Vân không phải là một người tham lam. Ngoại trừ bảy ngày kết Linh thai ra, anh ta đem tôi tra tấn đến gần chết. Cho đến bây giờ, anh ta đã chạm vào tôi một lần.
Tôi bối rối trả lời: ” đúng vậy, anh không cường bạo là rất tốt với tôi rồi……..
Anh ta nhấc các chăn lên, bàn tay to chạm vào chân tôi, rồi từ từ di chuyển lên trên, nhưng ngón tay lạnh lẽo mang theo một chuỗi điện lưu trên làn da mềm mại ấm áp của tôi. Nhịn không được mà nổi da gà
Cuối cùng, tay anh ta dừng trên ngực tôi, siết chặt, đè ép hai quả bóng thịt mềm đến biến dạng.
Anh ta dựa sát tai tôi hơi thở lạnh phả nhẹ sau tai nói: “Bây giờ? Đó là tra tấn hay cường bạo?”
“Ừm … đừng–” Tôi muốn nói đừng trêu đùa tôi.
Anh ta hừ một tiếng, cúi xuống, nhẹ nhàng cắn.
Bàn tay to lạnh, ngón tay thon dài,răng môi ướt át, lưu luyến trên ngực mềm mại của tôi.
Tôi che miệng cơ thể căng thẳng, đây thực sự, thực sự là tra tấn!
Anh ta có vẻ rất thích phương thức này. Nó kích thích tôi run rẩy mà không thấy nước mắt. Ngày hôm sau tôi ra khỏi giường, liền bị đau lưng và đau chân.
Chính phương thức này, mang đến di chứng cũng thật nghiêm trọng.
Ngày hôm sau, hai quả bóng thịt mềm mại trên ngực tôi đã trở lên sưng và sưng, quần áo mặc đều khó chịu, tra tấn tôi đến muốn chết!.
Anh ta nghiện rồi, từ nay về sau hai quả dâu đáng thương này không sưng sao được.
Khiến tôi mỗi ngày biểu tình âm u, đi đường sao nổi.
Tống Vi không nhịn được hỏi:” có gì đó sai sai? Tôi tưởng là cậu sẽ vắt kiệt sức lao động của anh ta chứ, làm thế nào mà cậu trông như bị vắt hết sức lực thế này?
Tôi xua tay, không nghĩ đến sẽ thảo luận về vấn đề này, vắt kiệt sức anh ta? Anh ta có thể đi ngủ mỗi tối mà không có hứng thú bừng bừng, ngay cả khi anh ta thực hiện bước cuối cùng, cũng có thể làm tôi đi nửa cái mạng, nhưng tôi chỉ là một người bình thường ăn ngũ cốc hoa màu để sống và cũng có thất tình lục dục.
Tôi ở trường học lực không vượt trội, thuộc loại học sinh mà không một giáo viên nào nhớ tới, hơn nữa tôi còn là học sinh ngoại trú, không ở kí túc xá, ngoại trừ Tống vi ra, thì tôi đối với bạn học đều là không quen.
Nhưng Tống vi lại khác. Da mặt cô ấy rất dày, có thể dùng được ở bất kì đâu. Sau khi được cô tuyên truyền, các bạn cùng lớp đã biết tôi xem được phong thủy. Gió thổi đồn xa đến tai những người quan tâm tới nó. Liền có người tới cửa tìm, hơn nữa còn thông qua Tống Vi truyền lời.
” Giáo viên Tiểu Uông muốn cậu tới xem xét cách bố trí nhà của cô ấy, hỏi cậu lúc nào rảnh, và nói rằng sẽ chuẩn bị cho cậu một phong bì lớn.” Tống vi gửi cho tôi lời nhắn của Tiểu Uông từ WeChat.
Tôi không muốn đi, ở trường học, làm “phong kiến mê tín ” cũng không phải là chuyện tốt, dù có đưa phong bì hay không, cuối cùng, tôi cũng sẽ vẫn giới thiệu mua đồ vật từ cửa hàng nhà tôi……anh tôi cũng kiếm được tiền.
Nhưng giáo viên Tiểu Uông nài nỉ suốt ngày, nghĩ tới cô ấy sẽ dạy tôi vài môn khoá. Tôi không dám từ chối quá tàn nhẫn. Sau hai ngày do dự, cuối cùng cũng bị Giang khởi vân nhìn ra.
” Xem phong thủy, không có gì nguy hiểm, mặc dù Mộ Gia không phải là một gia đình phong thủy, nhưng nó cũng nằm trong giới này, em đi đi “. Anh ta nhẹ nhàng nói.
“Nhưng tôi là gà mờ, tự học thành tài …” Tôi lè lưỡi: ” Cũng nhờ anh cho tôi đồ vật, tôi mới dám đi.”
Anh ta cười như không cười, ánh mắt kia mang theo một tia hài hước:” em biết trên người mình còn có pháp lực bảo vệ, thì sợ cái gì “
Tôi xem anh ta dạo gần đây tâm tình không tồi, đều nén quả dâu nhỏ trên ngực tôi mỗi tối, làm hắn tìm được món đồ chơi mới, vì vậy thái độ với tôi bình thản hơn nhiều. Tôi do dự hỏi: ” hay……anh đi cùng tôi đi “
” Em có muốn giáo viên đối xử với em như một kẻ điên không “? Đôi môi của anh ta bắt đầu phun ra những từ đả thương người khác.
“… Anh có thể biến thành thực thể, coi như chỉ đạo để tôi tích lũy kinh nghiệm, nói không chừng về sau tôi trở nên lợi hại, có thể duy trì pháp trận ở làng Hoàng Đạo.” Tôi mỉm cười nhìn anh ta.
Tôi chỉ đùa anh ta thôi. Thật thì tôi không biết làng Hoàng Đạo ở đâu, cái pháp trận kia như thế nào cũng không biết.
Ai ngờ Giang khởi Vân đã bị sốc, khuôn mặt nhanh chóng được bao phủ bởi thần sắc lạnh băng. Ánh mắt như có điện nhìn về phía tôi, nói, ” Em nói cái gì?!”
Tôi sợ ngây người, tại sao không khí lại chuyển biến bất ngờ như vậy.
Tôi mấy ngày nay mới bắt đầu có một chút sủng ái, cho rằng có thể cùng anh ta sống như phu thê bình thường.
Hóa ra là tôi vọng tưởng.
Cảm xúc giữa chúng tôi chỉ tồn tại khi anh ta nán lại trên ngực tôi vào đêm khuya.
Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và lắc đầu: “Tôi chỉ đùa thôi, anh đã không nói với tôi rằng, tôi không thể đùa như vậy……”
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta tối sầm lại, ánh mắt thật phức tạp.
Tôi không hiểu, đành phải lui về trong chăn giả vờ ngủ. Để thoát khỏi bầu không khí lạnh lẽo, im ắng này.

Tiểu Uông là một giáo viên xinh đẹp nổi tiếng trong khoa. Cô ấy chưa lập gia đình, dáng người rất đẹp, ngực to, eo thon, chân dài.
Mặc dù cô đã 31 tuổi, nhưng vẻ đẹp cùng khí chất của cô làm người theo đuổi xếp thành hàng dài, nhưng lại không thấy cô có bạn trai. Mọi người đều nói cô khí chất cao ngạo, nói không chừng, khi thành gái lỡ rồi mới kết hôn.
Nhìn vào đôi chân dài đang đi trước mặt tôi trên đôi giày cao gót, tôi chỉ có thể thầm hâm mộ
“Học sinh Mộ, đợi tôi lấy xe … Ah, anh là ai?” Giọng của Tiểu Uông hơi ngạc nhiên.
Mắt tôi rời khỏi chân cô ấy nhìn lên, thấy Giang Khởi Vân với khuôn mặt lạnh lùng.
Anh ta, anh ta tới?
Giang Khởi Vân không nói một lời, nhưng chỉ cho tôi một cái nhìn … Để tôi chính mình tự trải nghiệm.
Tôi nhanh chóng giải thích: Cô giáo Tiểu Uông, đây là bạn, bạn, bạn của tôi … Anh ấy biết Phong thủy hơn tôi, sợ rằng tôi có thể nó sai, nên tôi gọi anh ấy đến cùng đi với tôi.
Cô giáo Tiểu Uông cười nửa ngày, nói rằng có một người bạn trai đẹp như vậy, tại sao lại nói lắp? Thôi nào, lên xe đi.
Ngồi ở hàng ghế sau với Giang khởi Vân, anh ta trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi nhìn chiếc xe, ngạc nhiên hỏi: “cô giáo, chiếc xe này có đắt không?”
Giáo viên Tiểu Uông mỉm cười sâu sắc và trả lời một cách lịch sự: “không đâu, chỉ là một triệu, học sinh Mộ, hãy giữ bí mật cho tôi về các vấn đề ngày hôm nay.”
Bí mật? Tôi không hiểu, sao phải giữ bí mật. Bước vào nhà cô ấy, tôi gần như bị mù mắt bởi sự xa hoa của ngôi nhà. Cô ấy rất giàu có. Còn làm giáo viên làm gì?
Giang Khởi Vân nhẹ nhàng quét mắt quanh ngôi nhà thì thầm vào tai tôi, “Nhanh lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.