Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 30: Tụ âm tàng thi (2)




“Tiểu Kiều vào đi. Trong khi bố tôi không có ở đây, hãy nhanh chóng xem đi …” Nhà của Triệu Hiểu Như là ngôi nhà đầu tiên. Cô ta mở cửa và ra hiệu cho chúng tôi vào nhà.
Tôi nhìn ra ban công đối diện, thấy con mèo đen đã biến mất.
Khoảnh khắc tôi mở cửa, tôi cảm thấy một hơi thở lạnh lẽo, nhưng tôi lại không có cảm giác gặp quỷ.
Căn phòng này, rốt cuộc có chuyện gì?
Anh tôi đứng chặn cửa. nhìn tôi ra hiệu để tôi cẩn thận hơn.
Tôi lặng lẽ véo Trấn Hồn Phù, nhưng chỉ hữu ích đối với lệ quỷ, nhưng nơi này không có quỷ?
Phòng rất đơn giản, một phòng khách, ban công được đóng lại xuôi xuống là nhà bếp.
Ngoại trừ cảm giác không thể giải thích được của hơi thở lạnh lẽo, thì không có gì bất thường, nhưng kim của la bàn trong tay tôi di chuyển và nhắm thẳng vào ban công nhỏ khép kín.
Nơi đó Có thể thấy một chiếc tủ lạnh cũ.
“Hiểu Như, cậu có thể rút điện tủ lạnh tạm thời không?” Tôi ngước nhìn cô ấy.
Cô bối rối, và hỏi: “Có gì vậy? Cắt điện Sương giá bên trong sẽ tan chảy.”
“Ồ, các thiết bị gia dụng có thể ảnh hưởng đến từ trường. Nơi cậu ở chật chội như vậy, đôt điện quá nhiều, từ trường sẽ bị hỗn loạn… Tốt nhất là rút cả phích cắm TV.” Tôi giải thích.
Cô ừ một tiếng rồi rút phích cắm tủ lạnh và TV ra.
Chiếc kim lần nữa di chuyển nhẹ, trở lại vị trí ban đầu một lần nữa, vẫn chỉ vào tủ lạnh.
Tôi nhìn vào chiếc tủ lạnh cũ với màu xanh lá cây. Sơn bị loang lổ để lộ ra những vết gỉ sét.
Nơi cất giấu xác là tủ lạnh?
Khi ý tưởng này xuất hiện, tôi cảm thấy hơi lạnh sau gáy, và thậm chí còn tưởng tượng máu chảy trong tủ lạnh …
“Tiểu Kiều?” Triệu Hiểu Như nhẹ nhàng gọi tôi.
Tôi nhìn lên, cô ta vẫn biểu hiện như cũ, không có chút khác thường, với một cái nhìn van nài.
tôi cảm thấy khuôn mặt của cô ta có chút hoảng sợ
La bàn không thể nói dối, phải có thứ gì đó giấu trong tủ lạnh.
Cô ta chẳng nhẽ không biết trong tủ lạnh có những gì? Hay là – cô ta biết rõ ràng, nhưng cô không sợ chút nào, còn giả vờ đáng thương để lừa tôi?
Nghĩ đến cô đã từng phát ra giọng nói của nữ quỷ kia, tôi liền cảm thấy cô ta có một cổ tử yêu khí
“Nhà tôi có phải quá nhỏ không?” Cô yếu ớt hỏi.
Tôi nhặt la bàn lên lắc nó và nói: “Không, không liên quan đến cậu. Đó là vì la bàn của tôi đã quên không khử từ đúng giờ. Có điểm lệch lạc. Tôi sẽ về thay đổi la bàn, ngày mai sẽ lại tới. “
Tôi liền kéo anh tôi xuống cầu thang sắt.
Giọng một người đàn ông đột nhiên phát ra từ phía sau: các ngươi đi đâu?
Anh tôi và tôi đột nhiên cả kinh quay nhìn lại. Có một hành lang tối phía sau chúng tôi. Không có ai ở đó. Cầu thang sắt vừa đó mà đã biến mất!
“Thôi rồi, tôi đã gặp kẻ thù! Nhảy!” Anh tôi kéo tôi và nhảy. May mắn thay, tầng hai không cao.
Sau đó, tiếng hét của Triệu Hiểu Như vang lên, tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
“Mặc kệ cô ta”: anh tôi kéo tôi chạy ra ngoài. ” Cô ta không phải thủ phạm chính, nhưng cũng là đồng loã, ở nơi này cô ta một chút việc đều không biết, khẳng định có vẫn đề “
Cửa hàng nhỏ ở tầng dưới nhà của Triệu Hiểu Như đột nhiên mở cửa và hai người đàn ông dáng người lùn chạy ra đuổi theo chúng tôi.
Trong khi tôi đang chạy, tôi đã duỗi tay che chắn để bảo vệ bụng dưới của tôi. Liệu một cuộc chạy bạo lực như vậy có ảnh hưởng đến linh thai chưa hình thành?
“Dường như có trận pháp ở đây! Chúng ta không thể thoát ra được–” Anh tôi nhìn vào ngã tư phía trước, có thế nào cũng không thể chạy được ra ngoài.
Tôi che bụng dưới lại nhìn hai người đàn ông đang đuổi theo, lặng lẽ ấn vào ngực niệm chú gọi quỷ sai
Xuy, xuy hai tiếng bên tai tôi bốc lên hai dải khói nhẹ
Người đàn ông lùn cười toe toét: “Vô dụng, kết giới này đã được đặt ra bởi chính đại pháp sư của chúng ta. Ngươi không thể triệu tập bất cứ thứ gì!”
Đại pháp sư?
Anh tôi giữ tôi lại phía sau hỏi: “Mục đích của các ngươi là gì?”
Người đàn ông lùn cười dữ tợn nói: “oan có đầu và nợ là chủ. Đại pháp sư của chúng tôi đã biết chân tướng, chỉ muốn nhờ ngươi làm một việc, ngươi nên biết thức thời, nếu không ngươi chỉ có thể chết một cách thảm hại!”
Tôi nhéo tay anh tôi nhắc nhở rằng có một vài tà sư đang ở đây. Đã kiểm soát kết giới. Chúng ta mạnh bạo đều không được.
Anh tôi gật đầu và nói, “được, các ngươi muốn hỗ trợ cái gì?”
Tên tà sư mỉm cười làm một tư thế phía sau chúng tôi, chúng tôi căng da đầu lại, về tới căn nhà cho thuê.
Ở tầng một, quầy bán đồ ăn vậy đã mở một nửa, vừa nãy chưa kịp xem. Lúc này,mới phát hiện bên trong quầy có lượng máu lớn.
“Đừng sợ …” Tên tà sư mỉm cười: “Không còn người sống trong tòa nhà này nữa.”
Khuôn mặt của tôi đã thay đổi. Đằng sau cánh cửa cuộn, lại có một địa ngục trần gian như vậy …
Không có vấn đề gì với la bàn, đây là nơi ẩn náu của tụ âm tàng thi mà, và có nhiều hơn một cơ thể!
Ngoài tủ lạnh trong nhà của Triệu Hiểu Như trên lầu, cũng được đặt trong tủ đông của cửa hàng này!
Đùi, cánh tay và bàn tay của một người phụ nữ, được sơn bằng sơn móng tay màu đỏ tươi, nhưng thiếu một ngón tay.
Trong cửa hàng, một số hộp mì ăn liền mở ra được chất đống, hẳn là những tên tà sư này ăn, nhìn vào bên trong. Ngôi nhà nơi chủ cửa hàng sống đã bị một ông già chiếm giữ.
Ông gìa ngồi khoanh chân trên mép giường, lắc chiếc bánh xe màu trắng trên tay, quỳ gối ngoan ngoãn trên mặt đất là ba người đàn ông và một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó là Triệu Hiểu Như.
Triệu Hiểu Như nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên và xin lỗi: “Tiểu Kiều … tôi xin lỗi vì đã làm cậu sợ, tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp đỡ. Đại pháp sư nói rằng nhân lực không đủ còn cần hai đệ tử nữ … Tôi cho rằng, cậu cùng Tống Vi rất tốt, sẽ đến với nhau … “
Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy, và cho đến giờ, vẫn không có bóng ma trên mặt.
Anh tôi thì thầm: Hán địa quỷ thượng thân, sẽ không khống chế thần trí, có lẽ cô ta đã bị tẩy não.
Ông già phe phảy chuyển kinh ống, trên đầu toát ra một chút hoa dâm. Có thể thấy rằng ông già ban đầu là một người đầu trọc, hẳn là tà phái lão đại.
Ông ta nghe thấy giọng nói của anh tôi, mở một đôi mắt ác và mỉm cười với chiếc răng đen: “tiểu thí chủ, ngươi có hiểu biết tốt …”
” Quá khen.” Anh tôi cho ông ta một cái nhìn trống rỗng.
Ông già mỉm cười ngập ngừng, lẩm bẩm trong miệng những lời mà tôi không hiểu. Chỉ nghe thấy một câu: “Đại Phật Bồ tát …”
Khi thoát khỏi câu nói này, Triệu Hiểu Như ngay lập tức đứng dậy cởi bỏ quần áo, tay chân cứng đờ, đi ra ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng mở tủ đông lạnh từ bên ngoài, rồi có một tiếng kêu kỳ lạ vang lên, Triệu Hiểu Như cư nhiên thích cắn những xác chết đông lạnh đó.
Cô ấy giữ một cánh tay và nhìn tôi trong khi cắn, hàm răng cắn thịt sống, máu chảy ở khóe miệng, trong mắt còn mang theo một ý cười.
Điên rồ …
Tôi buồn nôn và không nhịn được che miệng nôn khan.
Ông già mở miệng với hàm răng đen mỉm cười và ra lệnh: “Được rồi, ăn no, liền tới tiến hành luân toà đi. “…”
Luân toà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.