Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 21: Tà sư (2)




Chẳng mấy chốc, anh tôi bật đèn phía dưới.
Tên trộm bị đánh đã nới lỏng cánh tay chặn ở mặt, để lộ khuôn mặt hơi xanh đen, và hai con ngươi bật lên một cách kỳ lạ …
Tôi sững sờ – không phải người đàn ông tóc vàng nhặt xác chết ở lối vào quán bar ngày hôm đó sao?! Trong tin tức, cả hai người bạn đồng hành của hắn đều chết! Tại sao hắn vẫn ổn?!
“Cẩn thận! Người đàn ông này có vấn đề–“
Ngay khi những lời nói rơi xuống, Giang Khởi Vân đã bấm tay niệm thần chú ở hoàng mao linh thiên. Bức tượng Hoàng Mao giống như bị điện giật, sau đó từ từ rơi xuống đất.
Tôi che miệng và co rúm lại ở cầu thang, không dám nói.
Anh tôi kiểm tra nó và hỏi: “Đây là bị quỷ thượng thân
Giang khởi Vân thần sắc có chút ngưng trọng nói: “Đây là một loại tà phái của Tây Tạng. Pháp sư được Hầu gia mời chính là truyền nhân của tàng mật tà pháp. Sau khi biết nơi này có vật phẩm đến từ chợ ma, họ đã bắt đầu để ý kho hàng nhà ngươi.”
“Khỉ thật, sớm biết thế lão tử liền không bán vô duyên vô vớ rước lấy ruồi bọ!” Anh tôi nói một cách khó chịu: “Hôm nay Hầu Thiếu Văn cũng hỏi tòa tháp bằng đồng hình bát giác, khẳng định là do pháp sư kia sai hắn đi mua.”
“Tòa tháp đó là để nuôi dưỡng linh hồn. Có vẻ như một vài bức vẽ linh hồn gần đây có liên quan đến pháp sư này.” Giang khởi vân cau mày.
Sau cái chết của người phàm, hồn ma sẽ tiến vào minh phủ, Loại hành vi bắt linh hồn này đã vi phạm nghiêm trọng âm luật và Giang khởi vân phải kiểm soát nó.
Cuối cùng, chúng tôi cân nhắc hết lần này đến lần khác. Anh trai tôi gọi cho sĩ quan Lư và nói: Dù cậu có tin hay không, hãy mang người có mái tóc màu vàng này đi trước. Đừng để trong nhà tôi. Nhìn thấy đã phiền.
Giang khởi vân ngước nhìn tôi, bước lên bế tôi trở về phòng và nói: “em phải chú ý đến thời gian này và tránh xa người lạ.”
Tôi gật đầu và nói một cách khó chịu: “Nhưng anh tôi chỉ biết nửa vời. Bố tôi hiện đang nằm trong bệnh viện. Tôi không biết liệu có xảy ra chuyện gì không …”
“Có ta ở đây … Đưa điện thoại cho ta.” Anh ta đột nhiên với lấy điện thoại di động của tôi.
Tôi thấy anh ta bắt chéo ngón tay của mình, và một phù văn trắng phức tạp đã được hiện trên điện thoại di động của tôi. Có phải là cho tôi di động thông linh?
Âm sai cũng đã nói qua nếu điện thoại không phải là điện thoại thông linh thì ở kết giới sẽ không có tín hiệu.
“Giang khởi vân, anh có muốn dùng điện thoại di động không? Đôi khi tôi muốn tìm anh trong một vài tình huống, nhưng tôi không biết làm thế nào để liên lạc với anh.” Tôi đề nghị với anh ta
Anh ta cau mày, và hỏi với giọng hơi khó chịu: “Ta lấy điện thoại ở đâu? Em đốt cho ta sao?”
Này …
Đốt nó cho anh?
Lúc này tôi mới phản ứng. Tại sao anh ta luôn là một người ăn mặc theo phong cách Trung Quốc kỳ quặc, đó không phải là loại quần áo giấy bị đốt cháy trong buổi lễ chứ?
Anh ta là quỷ, anh ta là quỷ… Tôi rùng mình một cái
Giọng nói trong trẻo của anh ta tiếp tục: “âm phủ sử dụng mọi vật đều được nhận từ những người thân đốt và gửi xuống, một số thứ có tiền cũng không mua được, bởi vì không phải là gửi cho chính mình.”
“Vậy thì … Hôm nào đó tôi sẽ đốt một cái cho anh …” Tôi nói cẩn thận.
Nên mua gì để đốt cho anh ta? Dù sao thân phận anh ta cũng không tệ trong minh phủ. Cũng nên là đốt đồ tốt một chút.
Nghĩ sẽ mất tới hàng ngàn để mua cho anh ta một chiếc điện thoại, quá lãng phí, nghĩ tới thôi đã đau đầu
“Tại sao em lại ngốc thế?” Anh ta dường như nhìn thấy suy nghĩ của tôi, đẩy tôi ngồi xuống giường và véo cằm tôi. “Loại điện thoại di động này có thể bị cháy không? Tất nhiên, ta muốn mua loại đốt cho người âm! Nhanh lên! Ta ngủ đây”

Mật tông pháp sư thường được gọi là “đạo sư”. Ở trong mắt các chính phái là tà ma ngoại đạo, bất luận như thế nào vẫn đề cao cảnh giác.
Thuật tà ác nhất của bọn họ là thúc đẩy sự tục tĩu bằng tượng đức phật hoan hỉ. Sau đó chính là phóng đại con quỷ ẩn thân trong đó.
Tôi nhìn vào điện thoại xem tất cả các thông tin dù là nhỏ nhất và tôi có một chút lo lắng. Có phải ác quỷ theo dõi nhà tôi.
Một tin nhắn đến từ WeChat, anh trai tôi nói rằng anh ấy đã nhận được một cuộc điện thoại từ Hầu Thiếu Văn hắn ya đang yêu cầu cảnh sát Lư kiểm tra thông tin.
“Tiểu Kiều! Nhìn này!” Tống Vi mở một cái thùng giữ nhiệt, đó là thịt kho tàu do mẹ cô làm. hai chúng tôi đã ăn và ngồi xuống trước siêu thị để ăn.
“Em trai cậu thế nào?”
“Tốt hơn nhiều! Khi có ánh sáng chiếu vào. Đúng rồi, khi nào cậu rảnh? Chúng ta đi xem nhà? Gia đình tôi dự định bán đất để mua nhà thương mại. Mẹ tôi bảo tôi đưa cậu đi cùng.
Tôi lắc đầu và nói: “Tôi là gà mờ. Tốt hơn cậu nên đi thỉnh pháp sư tới.”
“Vậy thì thỉnh bạn trai cậu đi, tôi nghĩ anh ấy là một đại sư, không có gì lạ khi anh ấy ăn mặc rất kỳ quặc … Này, anh ấy cũng là một người trong gia đình cậu à?”
Tôi không muốn thảo luận về chủ đề này, tùy tiện nói hai câu, rồi chuyển hướng chủ đề.
Buổi chiều không có tiết học, Tống Vi nói muốn đi mua sắm, tôi nghĩ sẽ mua một vài bộ quần áo cho Giang khởi vân. để anh ta không phải mặc tấm vải liệm đó.
Hôm đó anh ta đã nói, “em đã đốt nó cho ta phải không?”, “Đều là người thân ở dương gian đốt gửi xuống”, đột nhiên tôi cảm thấy rằng anh ta hơi đáng thương.
Tống vi đi mua sắm quả nhiên thân lực rất tốt. Cô ấy đã đến một trung tâm mua sắm và khu bất động sản ở khắp mọi nơi, dường như cô ấy vẫn tràn đầy năng lượng.
“Đại tiểu thư, tôi không thể di chuyển được nữa, trời sắp tối rồi!”
Lúc này là giờ cao điểm, xe buýt chật cứng, taxi cũng không có xe trống. Tôi phải ở ven đường chờ đợi.
Con đường tắc nghẽn. Tống vi và tôi đi dạo suốt buổi chiều và không ngủ trong một thời gian dài. Không biết khi nào, cả hai chúng tôi ngủ thiếp đi …

Tôi bị cơn gió lạnh thổi trúng một cái và đột nhiên tỉnh dậy.
Chiếc xe đậu trước một khoảng sân rộng lớn, đèn xe nhợt nhạt chiếu trên sân.
Tôi sợ tới mức da đầu căng thẳng – vừa rồi không phải còn ở trong thành phố sao! Làm sao lại chạy được tới nơi này?!
Tống Vi hôn mê bên cạnh tôi, và tôi nuốt một ngụm nước bọt, tài xế đâu.!!
Đột nhiên, tôi thấy một hình người đứng trước xe, nam tài xế!
Tôi đẩy cửa ra và hỏi, “Đây là đâu?! Ngươi muốn làm gì!”
Khuôn mặt của nam tài xế tái nhợt, giọng nói có chút gấp gáp, run rẩy nói: ” đưa…đưa các ngươi về nhà……..tới……tới rồi……”
Tôi thầm ngạc nhiên, có phải nam tài xế này bị quủ nhập thân không?
Động tác tay chân của hắn kì quái, cứng nhắc bước về phía khoảng sân rộng trước mặt.
Tôi rút điện thoại ra, may mắn là có tín hiệu, tôi sợ hãi gửi định vị cho anh tôi, anh tôi trả lời ngay: người chồng quỷ của em đang tới, đừng sợ.
Người chồng quỷ …
Nghe thấy ba từ này trong lòng tôi thở nhẹ nhàng một chút.
Tôi quay lại đánh thức Tống Vi, nhưng tôi thấy chỗ đó trống rỗng! Tống Vi thực sự đã bước về phía khoảng sân rộng trước mắt.!
“Tống Vi ” Tôi vội vàng kéo cô ấy lại, khuôn mặt có chút không thích hợp, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.!
Tôi đưa tay lên và vỗ nhẹ vào mặt cô ấy, nói, “Tông Vi, có gì đó không ổn ở đây, chúng ta không thể đi vào………–“
Tống Vi khẽ mở mí mắt, dụi dụi và nói, “Ơ, đây là đâu……. Này! Cẩn thận!”
Cô ấy đột nhiên mở con ngươi ra, hét lên kinh hoàng, chỉ sau lưng tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.