Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 197:




Lòng tôi thầm phun trào: cô thật ra rất tinh mắt, biết giang khởi vân mới là chân chính lợi hại, vấn đề là anh ấy có nguyện ý đến không?
Giáo viên tiểu uông mau chóng nói:” tôi biết mời em xem nhà là phải có hồng bao, lần trước chưa kịp cho em, lần này sẽ đưa cho em cả thể”.
”..,…. Không cần, tôi giúp cô nhìn xem, nếu không có vấn đề gì, hoặc cần đồ vật trấn trạch hoá sát, đi đến cửa hàng nhà tôi tham khảo”.
Cô ấy nghe tôi đáng ứng, vui vẻ đến không thôi, muốn tôi hủy cô ấy ra khỏi danh sách hạn chế, sau đó hẹn hặp tôi
” Đi vào Buổi tối”. Tôi không chút nghĩ ngợi, bởi vì giang khởi vân buổi tối mới xuất hiện.
” Cái gì? Buổi tối?”.
” …… Tôi đêm nay sẽ hỏi phu……. Khụ, bạn trai tôi”. Tôi suýt chút nữa nói hai chữ phu quân.
Giáo viên tiểu uông cười thâm ý nói:” ừm, tôi hiểu, thật hâm mộ em, ở tuổi tốt nhất có thể gặp nam nhân tâm đầu ý hợp, đâu giống tôi, chơi đến ba mươi mấy tuổi, mới gặp được nam nhân hợp ý phó thác cả đời”
Tôi không muốn đối với giáo viên tiểu uông đánh giá đam mê cá nhân, trước kia cô ấy cùng đại phú hào có điểm kinh bỉ, hiện tại cô ấy tìm được nam nhân có khẩu vị tương đồng kết hôn cho một cuộc sống gia đình, về sau hai vợ chồng ngược tình ái thế nào là chuyện của họ
Nhưng loại biến thái ngược tình ái này phạm vào tà dâm kiêng kị, nghiệp chướng chỉ có nhiều chứ không ít
Quả nhiên tôi vừa mở miệng với giang khởi vân chuyện này, anh ta lập tức lạnh mặt.
” Quản chuyện của cô ta làm gì? Nhiều pháp sư như vậy không tìm, cố tình tìm em? Không phải ta đã cho cô ta số điện thoại của thẩm gia rồi sao?” Anh ta không vui nhăn mày lại.
” Thẩm thanh nhụy một lần làm pháp là bảy chữ số khởi điểm, dân bình thường ai dám mời đến……” Tôi nói lẩm bẩm
Tôi tiếp tục nói:” cô ta đạo pháp cao cường, là hồn phách anh điểm hoá, lại là người xuất sắc của thẩm gia, không ai dễ dàng làm phiền…… Đến nỗi tôi, giống như anh nói, tôi có thiên phú xem toà nhà, dù sao anh cũng lười dạy tôi”
” Mộ tiểu kiều, anh dám đối với ta trong bông có kim?” Giang khởi vân lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi lè lưỡi:” rõ ràng là gió thổi bên gối, thế nào lại thành trong bông có kim”?
Anh ta cau mày, vẻ mặt không tình nguyện.
” Nếu anh không đi cùng tôi, tôi sẽ gọi anh tôi đi cùng…. Nếu ngôi nhà có vấn đề không tốt, hai tiểu tổ tông không phải đang cần âm khí sao, khó trách mỗi lần có âm khí, hai tiểu tổ tông đều hưng phấn vô cùng…..”
Giang khởi vân nhảy lên:” mộ tiểu kiều! Em đừng vì đứa nhỏ mà đến những nơi nguy hiểm “.
” Đi xem toà nhà có cái gì nguy hiểm, đơn giản chỉ là mấy a phiêu, tôi hiện tại không sợ”
Anh ta nhẫn nhịn véo cằm tôi:” lá gan càng ngày càng lớn”
Nghe anh ta nói lời này, hẳn là sẽ đồng ý đi cùng tôi?
Vì thế tôi gọi điện cho giáo viên tiểu uông, thuận tiện mở máy tính lên tra tuyến đường.
Trang web hiện ra rất nhiều liên kết du lịch, tôi vừa nói chuyện với giáo viên tiểu uông, vừa ấn clik mở một liên kết lên xem
Kết quả, tôi vô tình pop- up một quảng cáo, ở máy tính xuất hiện một video quảng cáo trò chơi, âm thanh kia rất ồn, tôi liền thuận tay tắt đi
nhưng là —
Tôi đã quên máy tính phát tin ở mục lục……
Đột nhiên máy tính hiện lên một mảng màu da, mosaic, một nữ nhân bạch bạch bạch, ưm ưm ưm, a a a, tôi phát ngây cả người.
Trong đầu cứng ba giây đồng hồ mới nhớ, đây là anh tôi gửi phim dạy học cho tôi
Giáo viên tiểu uông bên kia cười đến đau bụng, nói:” xin lỗi, xin lỗi, trì hoãn thời gian hẹn hò của các em, ừm, thôi đêm mai tôi chờ các em, tôi cũng muốn cùng chồng ân ái, hẹn ngày mai”
Trước khi cúp điện thoại, tôi còn nghe bên kia cô ấy nhịn không được tiếng cười.
Tôi đến muốn chết!
Đều do anh tôi gửi phim dạy học cho tôi, thật sự là một bộ phim dài tập xuất sắc, ngắt đầu bỏ đuôi, các loại tư thế bạch bạch bạch tuyển chọn cắt nối mà thành, may mắn là có mã, tôi mới kiên trì coi đến một nửa, lại quên tắt đi
Cái này, giáo viên tiểu uông cho rằng chúng tôi cùng xem phim bạch bạch bạch, thật mất mặt
Ách, chúng ta cùng nhau …
Tôi đầu đầy chấm đen xoay người nhìn về phía giang khởi vân.
Anh ta ngồi ở cửa sổ, một chân gập một chân duỗi, hoá ra anh ta đùa nghịch la bàn của tôi, hiện tại anh ta…….
Cặp mắt lạnh lùng màu đen hơi nheo lại, đồng tử bên trong vàng sậm ảm đạm, anh ta lạnh lùng cong môi gợn lên một tia cười lạnh.
Đây là tức giận sao?
Tôi nuốt ngụm nước miếng nhanh chóng giải thích: “Đây là anh tôi nói …”
“Nói cái gì?” Anh ta trầm giọng hỏi.
Tôi nên trả lời thế nào? Thuật lại lời anh tôi nói? Anh ta chính là sẽ châm biếm tôi, chả nhẽ lại nói tôi chỉ biết nằm bất động, chỉ biết bị động mà phối hợp, còn kỹ năng đều không biết?
Cảm giác này giống như tôi rất muốn chủ động …
“Nói cái gì?” Anh ta hỏi lại, ngữ khí nghiêm khắc.
Tôi bị anh ta hét có chúng uất nghẹn, nhỏ giọng trả lời:” anh tôi nói tôi ngốc, những việc này đều không biết, lại không có mẹ để tâm sự, liền gửi cho tôi phim dạy học để bản thân tự xem, tôi xem một nửa liền không thể xem được tiếp”.
Tôi trưởng thành rồi, ngay cả khi tôi thực sự xem cái này, cũng không thể mắng tôi đi……
Giang khởi vân đặt la bàn nhỏ lên bàn, đóng laptop, âm thanh khoa trương kia đột nhiên im bặt
Không khí lạnh băng
Nếu là phu thê bình thường, hoặc bạn trai bạn gái, không nên có phản ứng này chứ?
Tại sao anh ta lại nhìn tôi lạnh lùng như vậy ……
Cho đến khi tôi ngủ một mình, ám, chọc, nhéo chăn buồn bực vô cùng, giang khởi vân lên sau, nhàn nhạt ở sau tai tôi nói:” em không cần làm chuyện, làm nhục chính mình”.
” Tôi không muốn học cái này, tôi cảm thấy anh tôi hẳn là cho tôi học chủ động”. Tôi che mặt nhỏ giọng nói một câu.
Nếu không bị anh lăn lộn lâu như vậy, anh không mệt nhưng tôi mệt!
Giang khởi vân cười khúc khích:” vậy em có thể nói cùng ta, chúng ta…….”
Chúng ta thế nào?
Anh ta cười cười, không nói tiếp.

Buổi tôi hôm sau khoảng 7 giờ, chúng tôi đến thị trấn cổ, nơi này cảnh đêm thật đẹp, thật nhiều người ở lại đây thư giãn
Gạch xanh ngói lớn, nước chảy cầu nhỏ, hương trà bốn phía, ngọn đèn dầu sum suê.
Bừng tỉnh, giống như tận hưởng thời gian xuyên qua không gian..
Giang khởi vân kéo tôi đến một cây cầu nhỏ, đột nhiên cười nói:” một cây cầu nhỏ tốt”.
“Ơ?” Tôi quay lại nhìn anh ta
Anh ta đột nhiên cúi xuống, buông một nụ hôn, nhàn nhạt lặp lại nói:” tiểu kiều…..”
Anh chàng này……
” Ai da, hai người…… Thật là ghen tị mà”. Giáo viên tiểu uông đứng ở cầu đối diện khách điếm chờ chúng tôi, giang khởi vân hiếm khi từ ảo thể biến thực thể một lần, tỉ lệ quay lại rất cao, tôi mau chóng đưa anh ta đến sân né tránh.
Sân này đã lâu đời, là một sân sau một toà nhà lớn ba tầng, có ba mặt phòng.
Giang khởi vân nhìn thoáng qua, thấp giọng nhắc nhở tôi:” nơi này có một phòng sát, còn có gian phòng kia, hẳn là nhĩ phòng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.