Chồng Ngốc

Chương 7: Đoản - Chồng Ngốc 7




Mẹ bảo phải thường xuyên đi dạo mới thuận lợi sinh bảo bảo được, hôm nay anh mè nheo làm nũng thật lâu cuối cùng cũng dụ dỗ được cô ra công viên dạo.
Vừa vào tới công viên anh không còn nhảy cẫng lên hoan hô chạy đi chơi cầu tuột (dù là anh phải nghiêng người vì cầu tuột quá bé không chứa nổi anh) vui vẻ như trước, mà cẩn thận nắm tay đỡ cô đi dạo. Cô phì cười chỉ chỉ trán anh: “Em mới mang thai hai tháng thôi, bụng còn chưa lộ rõ chồng đã sợ hãi như thế sau này tháng lớn sẽ thế nào chứ?”
Anh phồng má cãi lại: “Vẫn là cẩn thận vẫn hơn mà vợ.” Sau đó vẫn cẩn thận dẫn cô đi, cô cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng nhìn anh lo lắng cho cô như thế cô cũng không nói thêm gì mà mặc anh muốn làm gì thì làm.
Đi vài bước bỗng cô ngừng lại, nhìn người phía trước chằm chằm, bàn tay đang nắm tay anh cũng siết chặt lại, anh ăn đau cũng không dám giãy mạnh mà cẩn thận gỡ tay cô ra, sau đó đưa tay lên trước miệng cẩn thận thổi thổi, khóe mắt còn ướt sũng nước nhìn cô: “Vợ làm gì vậy, anh đau quá nè.”
Cô phì cười cầm tay anh xoa xoa, anh lập tức nín khóc mỉm cười, nhìn gương mặt hớn hở của anh, cô lắc đầu mỉm cười, sau đó nói nhỏ với anh: “Anh thấy người đàn ông đứng cạnh chậu hoa ấy không?”
Anh nhìn nhìn rồi bảo: “Người mặc áo xanh đó hả?”
Cô liếc liếc người đó rồi khều khều anh: “Mối tình đầu của em đó, sau đó người nọ dám chân đứng hai thuyền, em tức quá cho người tròng bao tải đánh  sấp mặt. Giờ nhìn thấy nghĩ lại khi xưa em hiền quá lẽ ra nên xử mạnh hơn nữa.”
Anh nghe cô nói mặt ngây thơ cười cười không trả lời, sau đó anh đỡ cô ra quán nước gần đó ngồi xuống rồi đi vệ sinh. Ba mươi phút sau, cô thấy anh hớn hở chạy vào gọi cô: “Vợ ơi, ra xem cái này vui lắm nè.”
Cô vừa bước ra liền thấy thằng sở khanh đó ôm đầu chạy tán loạn, phía sau là nguyên một đàn ong đuổi theo. Cô nghi ngờ nhìn anh: “Chồng… cái này…..?”
Anh tự hào ưỡng ngực khoe công tích: “Anh báo thù cho vợ!”
Cô khẽ đỡ trán, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: “Chồng làm thế nào đấy?”
Anh cười hì hì chạy lại đỡ cô: “Anh thấy gần đó có tổ ong, anh lén mua một ít mật ong, giả vờ chạm vào người anh ta trét một ong lên, sau đó dùng gậy thọc tổ ong rớt kế bên anh ta, vợ thấy anh thông minh không?”
Cô hết lời để nói, sao anh có thể làm một việc nguy hiểm như vậy được, lỡ như phản tác dụng lại mình rồi sao chứ, cô nhíu mày nhìn anh: “Sao anh lại làm như vậy?”
Anh nhìn cô hồi lâu, nước mắt từ từ dâng trào, sau đó òa khóc: “Vợ lại hư rồi, anh ta dám lừa vợ, chồng báo thù cho vợ vợ còn mắng anh, vợ xấu quá mà….” Nói rồi anh xoay người bỏ chạy.
Cô đứng đó nhìn anh lắc đầu, sau đó lại đi vào quán nước ngồi chờ đợi, quả nhiên mới qua mười lắm phút người nào đó cụp đầu ủ rũ như cún con bị vứt bỏ mò lại gần cô: 
“Vợ ơi, vợ đừng giận.”
“Em không giận.”
“Anh sai rồi.”
“Chồng sai chỗ nào?”
“Anh…. Anh không nên trả thù mà không hỏi vợ trước.”
“Sai!!!”
Cô nghiêm túc quay qua, hai tay bưng mặt anh nói: “Em rất lo lắng, đàn ong quá nguy hiểm, lần này may mà thành công, lỡ như chồng sẩy tay hay sao đó hậu quả sẽ không đoán trước được, chồng hiểu không?”
Anh nghe vậy ánh mắt sáng lên: “Vậy là không phải vợ giận vì anh trả thù cho vợ, mà là…. Lo cho anh?”
Cô nhìn anh phì cười, xoa xoa gò má anh: “Chồng báo thù cho vợ vợ rất vui, nhưng sau này đừng làm việc nguy hiểm đó nữa, biết không.”
“Biết rồi, vợ ơi mình nhà về đi vợ, cũng đã trễ rồi.” Anh vui mừng lôi kéo tay, vẫn không quên cẩn thận che chở bụng cô.
Cô mỉm cười gật đầu, phải…. về nhà… nhà của bọn họ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.