Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 896:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 896: Không hiểu phong tình.

Đỗ Chấn Diệp vẫn luôn nghĩ lại chuyện buổi sáng, cậu ta thực sự không nghĩ ra rõ ràng là mình thấy Sênh Hạ, sao lại biến thành Ngọc Thủy?
Chẳng lẽ cậu ta bị ảo giác?
Lục Sênh Hạ một mình ở bờ hồ, cái miệng nhỏ vểnh cao.
Cô ấy không muốn anh Chấn Diệp mà mình yêu nhất chạm vào người phụ nữ khác.
Ngọc Thủy đi tới.
“Cô Lục, cô trăm ngàn lần đừng vì chuyện này mà giận tôi, được không? Tôi cũng không biết vì sao cậu chủ lại chạy tới ôm lấy tôi. Tuy bình thường cậu chủ út rất thích thân thiết với đám người giúp việc, nhưng chưa từng quấy rầy tôi…” Cô ta muốn nói lại thôi.
Lục Sênh Hạ co rúm kịch liệt: “Cô có ý gì?”
“Cậu chủ út trẻ tuổi anh tuấn, lại dịu dàng đa tình, phụ nữ ái mộ anh ấy là chuyện rất bình thường, cho dù vì anh ấy phá thai, bị đuổi ra khỏi nhà họ Đỗ cũng là cam tâm tình nguyện.” Ngọc Thủy nhỏ giọng nói.
Lục Sênh Hạ vô cùng kinh ngạc: “Cô đang nói linh tinh gì đấy.”
“Cô Lục, có phải cô không hiểu cậu chủ út một chút nào hay không?” Ngọc Thủy trợn mắt nhìn.
Trong lòng Lục Sênh Hạ nổi lên động đất cấp mười hai, cô ấy thực sự không hiểu Đỗ Chấn Diệp, bọn họ ở chung thời gian rất ngắn, phần lớn thời gian đều trao đổi trên mạng.
“Cô muốn nói anh Chấn Diệp là người rất hoa tâm, trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi sao?”
Ngọc Thủy vội vàng che miệng lại: “Cô coi như tôi chưa nói gì cả, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ bị bà chủ giết chết.” Sau khi cô ta nói xong, vội vàng rời đi nhanh như chớp.
Gương mặt Lục Sênh Hạ trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.
Anh Chấn Diệp sẽ là người xấu xa như vậy sao?

bệnh không tiện nói ra, nếu không trinh tiết chưa chắc đã còn, dù sao đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Cô ôm lấy vai Lục Sênh Hạ: “Có người từng nói với chị, lỗ tai sẽ lừa người, đôi mắt cũng sẽ lừa người, chỉ có trái tim sẽ không lừa người. Em phải học cách dùng trái tim để cảm nhận.”
Lục Sênh Hạ dựa đầu vào trong lòng cô: “Nếu cảm nhận sai rồi thì làm sao bây giờ ạ?”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cô ấy: “Nếu thằng bé thực sự làm chuyện có lỗi với em, chị và anh trai em sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ấy, cho dù là em họ chị, cũng không tha thứ. Người nào cũng không được bắt nạt Sênh Hạ nhà chúng ta.”
Từ lúc cô nhóc này lựa chọn đứng bên cô và Lục Kiến Nghi, cô đã muốn thay thế chức trách của người mẹ, che chở cô ấy cả đời.
Lục Sênh Hạ khịt mũi: “Nếu anh Chấn Diệp thực sự lừa em, em sẽ khổ sở muốn chết.”
Một chút giảo hoạt xuất hiện trong mắt Hoa Hiền Phương: “Như vậy đi, chúng ta thử thằng bé nhé?”
“Thử thế nào ạ?” Lục Sênh Hạ mở to mắt nhìn.
Hoa Hiền Phương dán sát vào cô ấy nói thầm mấy câu, cô ấy hơi do dự: “Nếu anh Chấn Diệp biết rõ, có thể trách em hay không?”
“Yên tâm, không liên quan tới em, là chị làm, thằng bé muốn trách thì trách chị.” Hoa Hiền Phương nhún vai, cho dù thế nào đều là em họ ‘phạm sai lầm’ trước, cô làm như vậy về tình có thể tha thứ.
Lần này Lục Sênh Hạ yên tâm.
Buổi tối, Hoa Hiền Phương quyết định dẫn theo em trai đến quán bar.
Đỗ Chấn Diệp ít khi tới quán bar, nhưng Hoa Hiền Phương muốn cậu ta đi cùng, sao cậu ta có thể từ chối?
“Chị, không phải là chị cãi nhau với anh rể đấy chứ?”
“Ồ… Ầm ĩ mấy câu, cho nên tối hôm nay, chị muốn tới đây tìm niềm vui, lạnh nhạt với anh ấy, cho anh ấy biết vợ anh ấy không thể tùy tiện đắc tội như thế.” Hoa Hiền Phương xuôi dòng đẩy thuyền.
Cô thực sự cần một lý do thích hợp.
Chuyện này đã xin phép Lục Kiến Nghi, giúp em gái bảo bối của mình, đương nhiên là anh ấy sẽ không phản đối.
Đỗ Chấn Diệp vỗ vai cô an ủi: “Chị, vợ chồng cãi nhau không phải đầu giường ầm ĩ, cuối giường làm hòa sao? Chúng ta chơi một lát rồi về, đừng để anh rể lo lắng.”
Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Được, chị đi khiêu vũ, em có đi cùng không?”
“Em không đi, em ngồi ở đây thôi.” Đỗ Chấn Diệp lắc đầu.
Hoa Hiền Phương vào sân nhảy, nhưng không ở nơi này, mà xuyên qua sân nhảy, đi tới một góc sáng sủa quan sát Đỗ Chấn Diệp.
Cô lấy điện thoại ra, sau khi gửi đi một tin, cô gái xinh đẹp số một ra sân.
Cô ta có thân hình nóng bỏng.
“Anh đẹp trai, đi một mình à, có để ý em ngồi đây hay không.”
Đỗ Chấn Diệp lạnh nhạt nhìn cô ta một cái: “Rất xin lỗi, ở đây có người ngồi rồi.”
“Không sao, cô ấy tới đây, em sẽ rời đi.” Người phụ nữ thản nhiên ngồi xuống.
Đỗ Chấn Diệp uống một ngụm cocktail, không để ý tới cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhảy.
Cậu ta phải giúp anh rể trông chừng chị họ, không cho phép người khác quấy rầy chị ấy.
Nhưng mà người quá nhiều, ánh sáng lại tối, tìm một lúc lâu cũng không tìm được Hoa Hiền Phương.
Người phụ nữ vén tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng: “Anh đẹp trai, anh uống rượu một mình không chán sao, không bằng chúng ta tìm chút việc vui đi?”
Cô ta đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Chấn Diệp, tay để lên trên vai cậu ta.
Đỗ Chấn Diệp hất tay cô ta ra: “Tôi không có hứng thú với cô, lập tức rời đi.”
Người phụ nữ bĩu môi: “Không nghĩ tới anh còn không hiểu phong tình như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.