Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 885:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 885: Sợ tới mức chạy mất
Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Cho dù nói như thế nào, sinh con dưỡng cái vẫn là công lao lớn nhất của đám phụ nữ bọn em, đàn ông chỉ làm chuyện mấy chục phút, phụ nữ bọn em thì mang thai mười tháng, còn phải chịu đau đớn khi sinh con.”
Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, phụ nữ bọn em lớn nhất.”
Hạ Dĩ Nhiên đau bụng càng ngày càng thường xuyên, đau tới mức muốn thét chói tai: “Không được, không được, em sắp không chịu nổi nữa.”
Đám bác sĩ khoa sản đưa cô ấy vào phòng sinh.
Tần Nhân Thiên không chút suy nghĩ, vẫn đi theo vào, Hoa Hiền Phương ở lại bên ngoài.
Hạ Dĩ Nhiên tức giận: “Tên khốn nạn này, bảo anh ở bên ngoài đừng vào, anh muốn khiến em tức chết sao?”
“Vợ, tiến vào đều đã vào rồi, em đừng nóng giận nữa, chuyên tâm sinh con đi.” Tần Nhân Thiên cười ha ha, vẻ mặt giảo hoạt, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể ở ngoài được?
Hạ Dĩ Nhiên đau muốn chết, không có tâm tư cãi cọ với anh ta.
“Ôi, đau quá, sinh xong đứa này kiên quyết không sinh nữa, em thực sự sắp chết mất.”
“Không sinh không sinh, kiên quyết không sinh.” Tần Nhân Thiên thấy đứa bé mãi mà không ra, ở bên cạnh lo lắng suông.
Hai tiếng sau, một tiếng khóc vang dội truyền từ trong phòng sinh ra.
Cuối cùng con gái của bọn họ cũng được sinh ra.
Tần Nhân Thiên vô cùng kích động, đợi bác sĩ rửa sạch sẽ xong, lập tức ôm vào trong ngực.
“Vợ, mau nhìn xem, con gái chúng ta xinh đẹp cỡ nào, con bê lúc trước quá xấu, cho nên anh mới nôn ra.” Anh vẫn không quên giải thích chuyện lúc trước.
Hạ Dĩ Nhiên cười yếu ớt, nhìn con gái, trên gương mặt tràn ngập ánh sáng tình mẫu tử.
Bên ngoài đã có một đám người đang đợi.
Kiến Dao kiễng chân nhỏ, ước gì có thể chui vào.
Biết được là em gái nhỏ, mọi người đều hoan hô.
Kiến Dao vui vẻ vỗ tay: “Cuối cùng cũng có em gái nhỏ chơi với con, con muốn mỗi ngày đều tới thăm em ấy.”
Kiến Diệp vỗ bả vai anh trai: “Anh trai, vợ anh còn chưa xuất hiện đâu, nếu cậu Như Thông không sinh em gái nhỏ, anh cưới em gái nhỏ nhà cậu Nhân Thiên đi.”
Hứa Kiến Quân lè lưỡi, ý kiến này rất hay.
Đứa bé mở to đôi mắt đẹp, nhìn ngó khắp nơi, tuy cô bé không hiểu gì, nhưng vô cùng tò mò đối với thế giới mới.
Bọn nhỏ vây quanh bên cạnh nôi.
Mẹ nói em gái nhỏ rất nhỏ, không thể chạm vào em ấy, càng không thể hôn em ấy, cho nên bọn nhỏ rất ngoan đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn.
Tần Nhân Thiên đang đút canh bồ câu cho vợ: “Vợ, chúng ta có thể chính thức bắt đầu kế hoạch hành trình vòng quanh trái đất bằng đường biển rồi.”
Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Mục tiêu lần này của em là khảo sát sinh vật biển.”
Hoa Hiền Phương ở bên cạnh nghe thấy thế, ngổn ngang trong gió.
Cô rất muốn biết trong lòng đứa bé trong nôi sẽ có suy nghĩ gì.

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe em, ở bên cạnh con gái bảo bối của chúng ta nhiều cũng không tệ. Thực ra chúng ta ra ngoài nhiều nhất là hai tháng, sẽ không quá lâu, anh còn phải dạy con nói, đi đường nữa. Sau này đợi con bé trưởng thành, chúng ta sẽ đi thám hiểm.”
Bà Tần mời người thúc giục sữa chuyên nghiệp tới, thúc sữa cho con dâu.
Hoa Hiền Phương phát hiện, sữa của Hạ Dĩ Nhiên còn rất nhiều, hoàn toàn có thể nuôi con bằng sữa mẹ.
Nhưng mà Hạ Dĩ Nhiên có chút cố kỵ, nếu nuôi con bằng sữa mẹ, ba tháng sau bọn họ đi du lịch đứa bé sẽ không quen, hơn nữa nuôi con bằng sữa mẹ sẽ ảnh hưởng tới dáng người.
Hoa Hiền Phương sinh mấy đứa bé, dáng người vẫn yểu điệu như thiếu nữ, chính là vì bảo dưỡng tốt, không cho con uống sữa mẹ.
“Không bằng chúng ta dùng sữa bột cho con uống đi, tất cả con của Hiền Phương đều dùng sữa bột lớn lên, em thấy vẫn rất tốt.”
Tần Nhân Thiên đồng ý, bảo bối của vợ nên giữ lại cho anh ta.
Bà Tần đỡ trán: “Sữa của con nhiều như vậy, không cho con bú thì quá đáng tiếc.”
Hoa Hiền Phương nói: “Lúc trước em không có sữa, nếu có em chắc chắn sẽ cho đứa bé uống. Chị Dĩ Nhiên, chị nặn nó ra đi, đặt ở trong bình đút, như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì. Đến lúc đó em gửi cho chị bài tập yoga sau sinh, đảm bảo chị sẽ khôi phục dáng người nhanh thôi.”
Hạ Dĩ Nhiên trợn to mắt nhìn: “Nhỡ đâu đến lúc đó không thể dứt sữa thì làm sao bây giờ?”
Hoa Hiền Phương cười nói: “Yên tâm đi, chúng em cho đứa bé uống sữa bột, đều là hữu cơ hoàn toàn, thuần tự nhiên, gần như giống với mùi sữa mẹ, cho nên đứa bé trên cơ bản ăn sẽ không nhận ra khác nhau.”

Sau khi xuất viện, Hạ Dĩ Nhiên đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo Hoa Hiền Phương dạy mình yoga sau sinh.
“May mà Nhân Thiên không làm người quản lý, bằng không chị còn bị ép sinh con trai, nếu để chị sinh thêm đứa nữa, chị tình nguyện đi chết còn hơn.” Hạ Dĩ Nhiên giống như có chứng sợ sinh con.
Hoa Hiền Phương ôm lấy đứa bé, dùng bình sữa đút cho đứa bé: “Thực ra sinh đứa đầu tiên lâu một chút, đứa sau sẽ rất dễ dàng.”
“Thoải mái vẫn không thể gắng gượng mang thai chín tháng, chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể ở nhà an thai, đều sắp mốc tới nơi. Em cũng biết rồi đấy, con người chị thích đi tới chỗ không có bóng dáng con người không ô nhiễm, lĩnh hội quang cảnh nguyên thủy nhất, bụng to sẽ không đi được.” Hạ Dĩ Nhiên nói.
Hoa Hiền Phương lắc đầu bật cười: “Chị và anh đúng là trời sinh một đôi.”
Túi sữa nhỏ uống sữa xong, cũng không ngủ được, giống như đang đợi gì đó, không đợi được sẽ khóc lên.
Hạ Dĩ Nhiên thở dài, ôm lấy cô bé đi loanh quanh, còn vừa đi vừa hát cho cô bé nghe. Đứa nhóc chiếm được thỏa mãn, nghe một lát thì ngủ thiếp đi.
“Hiền Phương, chị nói cho em biết, chị sinh ra một ma đầu. Đứa nhỏ này rất ầm ĩ. Cần phải ôm con bé đi, còn phải hát cho con bé nghe, con bé mới có thể ngủ, vú em hát cho con bé, con bé không vừa ý, cần chị và Nhân Thiên tự mình hát, nếu không con bé có thể khóc một ngày. Mới có mấy ngày, chị sắp bị ép điên, Tần Nhân Thiên đều sợ tới mức chạy mất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.