Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 881:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 881: Không tự mình hiểu lấy
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Tôi không có bản lĩnh này, trừ khi bà nguyện ý thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, dùng thiện lương của bà đi đả động người nhà họ Lục, có lẽ còn có cơ hội tiến vào nhà họ Lục.”
Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như hôn mê, cô ta không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, người sai là nhà họ Lục và Hoa Hiền Phương.
“Có phải là con điên rồi không? Mỗi ngày Hoa Hiền Phương đều ngóng trông mẹ chết, cho dù mỗi ngày mẹ ba lạy chín vái với cô ta, cung phụng cô ta giống như tổ tiên, cũng không có khả năng đả động được cô ta.” Cô ta vừa nói lại biến thành nguyền rủa Hoa Hiền Phương, nguyền rủa cô sớm về với ông bà tổ tiên.
Cô ta tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ này.
Nếu không vì cô, cô ta tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Lục Sênh Hạ thở dài, có câu gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính không dời, xem ra mẹ cô ấy thực sự không sửa được.
“Đường là tự mình lựa chọn, nếu bà cứ thích đi tới cuối đường cùng tôi cũng không có biện pháp. Giống như lúc trước tôi khuyên bà một vừa hai phải, bà lại cho rằng một đứa con trai sống tạm bợ của mình, thì có thể tranh giành tài sản được với anh cả. Không biết rằng con trai của nhà họ Lục có rất nhiều, thêm một Tư Mã Ngọc Thanh không nhiều lắm, mà ít một Tư Mã Ngọc Thanh cũng không ít lắm.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới tận mang tai.
“Con trai của nhà họ Lục có nhiều, nhưng bố con chỉ có hai đứa. Nếu không có Lục Kiến Nghi, không phải vị trí người thừa kế sẽ rơi vào tay Ngọc Thanh sao?”

“Bố chỉ đang làm ra lựa chọn giữa bà và người nhà một lần nữa. Ông ấy muốn sống cùng với người nhà, bà đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, tha cho ông ấy đi.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.
“Bố con làm vậy là bội tình bội nghĩa, ông ấy không thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ ngay cả danh phận cũng không có đi theo bố con hơn nửa cuộc đời, ông ấy nói vứt bỏ là vứt bỏ, quả thực là trở mặt vô tình, không có một chút tình cảm nào. Sớm biết ông ấy là người như vậy, mẹ căn bản không ở bên ông ấy.” Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận, ngay cả sợi tóc đều đã dựng lên. Cô ta cảm thấy mình rất ấm ức, Lục Vinh Hàn nên tuân thủ lời hứa của mình, cho dù cô ta làm gì cũng không thể vứt bỏ cô ta.
Lục Sênh Hạ bĩu môi, lộ ra chút giễu cợt: “Dựa vào điều kiện của bà, nếu bà không đi theo bố, chỉ có thể gả cho một tên nghèo hai bàn tay trắng, mỗi ngày phải tính toán tỉ mỉ, củi gạo dầu muối đều phải tính toán mua bao nhiêu, đứng trước cửa hàng Hermes hoàn toàn không dám đi vào, chỉ có thể lén chụp một bức ảnh.”
Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vì giận dữ mà vặn vẹo: “Mẹ kém như vậy sao? Cho dù không có Lục Vinh Hàn, mẹ vẫn có thể tìm cậu chủ nhà giàu có khác để gả.”
Lục Sênh Hạ cười hì hì nói: “Cho dù có tự tin là tốt, nhưng ứng xử cũng phải có tự mình hiểu lấy. Bà thứ nhất không còn zin, thứ hai không có diện mạo, thứ ba không có gia thế, thứ tư không có văn hóa, có cậu chủ nhà giàu nào sẽ để ý tới bà? Ngoại trừ bố ngốc đôi mắt không được tốt, bị người ta lừa gạt ra, những người khác thực sự sẽ không ngốc như vậy đâu.”
Tư Mã Ngọc Như sắp hộc máu tới nơi: “Mẹ là mẹ ruột của con, con hạ thấp mẹ xuống như vậy, thực sự tốt sao?”
“Lời thật thì khó nghe nhưng mà có lợi, thực ra lựa chọn lúc trước của bà là chính xác, sai là bà không chịu thỏa mãn, cần quá nhiều thứ. Bà vốn có thể sống an nhàn trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của bà, hưởng thụ sủng ái của bố, khiến bác gái giận gần chết. Nhưng bà lại cứ muốn tranh giành tài sản, phải làm Võ Tắc Thiên, kết quả đào hố vùi mình.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.
Tư Mã Ngọc Như hộc máu một lần nữa, trước mắt có một đám ngựa chạy qua. Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình sai, người không vì mình trời tru đất diệt. Binh sĩ mà không muốn làm nguyên soái, thì không phải binh lính tốt. Cô ta muốn giành mọi thứ, nếu không có con tiện nhân Hoa Hiền Phương cản đường cô ta, nói không chừng cô ta đã thành công.
“Chẳng phải lúc đó Hoa Hiền Phương cũng giống như mẹ, dựa vào cái gì cô ta có thể làm bà chủ, mà mẹ thì không thể.”
“Chị ấy có nhan sắc có diện mạo có tài hoa, có năng lực, trên dưới nhà họ Lục có ai không nhìn chị ấy với cặp mắt khác xưa. Tự chị ấy gây dựng công ty của mình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa bao giờ mơ ước đồ của người khác. Mà bà thì sao, chỉ muốn đấu đá tranh giành, nhà họ Lục kiêng kỵ chuyện này nhất. Những người bị nhốt vào trong Tĩnh Tâm Uyển lúc trước, có người nào không phải lòng lang dạ thú, muốn tranh giành gia sản? Cho dù là huyết mạch của mình, nhà họ Lục cũng có thể từ bỏ, huống chi bà chỉ là con dâu không có huyết thống.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
“Đám người đó đều tâm địa độc ác, không có nhân tính.” Tư Mã Ngọc Như vô cùng phẫn nộ.
Lục Sênh Hạ nâng hai tay của cô ta lên: “Tay của bà sạch sẽ sao? Bà dám nói trên tay bà không dính máu hay không? Không có gì ngoài lúc trước bà trăm phương nghìn kế muốn hại chết chị dâu, hai mạng người nhà họ Mã, còn không phải do bà và cậu thông đồng làm với nhau. Chỉ tiếc hai người vất vả trù tính bao nhiêu lâu, lại thành giá y cho người khác.”

“Bà đây là bắt cóc đạo đức, tôi không cầu xin bà sinh tôi ra.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng.
“Nhiều năm như vậy, mẹ chịu trăm nghìn cay đắng nuôi con khôn lớn, cho dù mẹ có chút trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ chưa từng bạc đãi con.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.
Lục Sênh Hạ thở dài: “Bà ép tôi như vậy cũng vô dụng, tôi không thể quyết định thay bố được. Quan trọng nhất là tự bà phải thay đổi, thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, nếu không cho dù là ông trời cũng không giúp được bà.”
Tư Mã Ngọc Như tức muốn chết: “Con đừng ở đây nói mát nữa, con tìm thời gian trước, giúp mẹ hẹn bố con ra ngoài để hai bố mẹ gặp mặt nhau, bây giờ mẹ muốn gặp ông ấy cũng rất khó khăn.”
“Trái lại chuyện này tôi có thể giúp bà, bà trở về đợi điện thoại của tôi đi.” Lục Sênh Hạ gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.