Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 879:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 879: Viên đạn bọc đường
Sau khi ăn cơm tối xong, Y Hạo Phong đẩy đứa bé đi tới vườn hoa tản bộ, Lục Vinh Hàn cũng đi theo.
“Bánh trôi thực sự rất ngoan, vừa đùa là cười, không khóc cũng không ầm ĩ.”
“Trước đây Kiến Nghi cũng y như vậy.” Y Hạo Phong nói.
Lục Vinh Hàn không có khả năng biết trước đây con trai như thế nào. Sau khi anh được sinh ra, ông ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Bây giờ chỉ có thể bù lại từ trên người cháu nội.
Bánh trôi vươn tay ra bi bô hai lần, đây là muốn ra khỏi xe em bé.
Lục Vinh Hàn bế đứa bé lên: “Ông nội ôm nào, ông nội đưa cháu đi nhìn cá.”
Đi tới ao cá, bọn nhỏ đều ở đó cho cá ăn.
Bánh trôi nhìn cá trong ao đang giành ăn đồ ăn, cười to ha ha.
Kiến Dao chạy tới hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé một cái: “Bánh trôi, đợi em lớn hơn một chút nữa, thì có thể chơi với bọn chị rồi.


Lục Sênh Hạ ngồi trên ghế đá, cô ấy không chơi cùng với bọn nhỏ, mà đang viết báo cáo nghiên cứu khoa học của mình.
Kiến Dao nghiêng đầu đứng bên cạnh thở dài.
“Cháu hi vọng mình có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng cháu hi vọng cô út trưởng thành chậm một chút.”
“Vì sao thế?” Lục Sênh Hạ cười.
“Bởi vì cô trưởng thành sẽ không chơi cùng với bọn cháu, cô còn ra nước ngoài du học, cháu sẽ không gặp được cô, cháu sẽ vô cùng nhớ cô.”
Kiến Dao nghiêm túc nói.
“Cô chỉ ra nước ngoài du học, không phải là không trở về.” Lục Sênh Hạ cười xoa đầu cô bé.
Hứa Kiến Quân quay đầu nói: “Cô du học sẽ không trở về nha, cô sẽ kết hôn với cậu của cháu ở nước An Kỳ, sau đó sẽ theo cậu ấy về nhà họ Đỗ.”
Kiến Dao vừa nghe thấy thế chạy tới ôm lấy cô ấy: “Cô út, cô chỉ ở với bọn cháu một năm thôi sao, thực đáng sợ.”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi: “Cho dù cô tới thành phố Tinh Không, cũng sẽ thường xuyên trở về thăm bọn cháu. Hơn nữa, có khả năng cô và anh Chấn Diệp sẽ ở thành phố Long Minh cũng không biết chừng.”
“Nếu cô kết hôn với cậu họ của cháu, vậy sau này cháu nên gọi cô là cô út hay là mợ ạ?” Kiến Dao chớp mắt hỏi.
Lục Sênh Hạ cười hì hì: “Đương nhiên vẫn gọi là cô út, cô út thân thiết hơn mà.”
Đôi mắt Kiến Dao khẽ đảo một vòng, hỏi: “Vậy sau này cô và cậu út định sinh mấy đứa?”
Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ: “Sinh hai đứa đi, một trai một gái.”
Kiến Dao nở nụ cười: “Có phải con người trưởng thành, đều phải kết hôn hay không ạ?”
“Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng mà thôi.” Lục Sênh Hạ cười nói.
“Anh trai có vẻ đáng thương, anh ấy đã lớn như vậy, nhưng mà vợ anh ấy còn chưa sinh ra. Đợi lúc vợ anh ấy được sinh ra, anh ấy đã thành chú già.” Kiến Dao che miệng nhỏ, không ngừng cười ha ha.
Hứa Kiến Quân trừng mắt nhìn: “Người khác sinh con không biết có đáng yêu hay không, con của cậu Như Thông và dì Cố sinh chắc chắn rất đáng yêu.”
Lục Sênh Hạ gật đầu: “Người giống như chúng ta, đối tượng kết hôn cần phải tìm môn đăng hộ đối, đối phương như vậy sẽ không chỉ yêu dòng họ của cháu, không thích cháu.”
Những lời này đâm trúng trái tim Lục Vinh Hàn.
Cho dù thế nào ông ấy cũng không nghĩ tới người phụ nữ mình thật lòng trả giá nhiều năm như vậy, thực ra chỉ thích dòng họ của ông ấy.
Đúng lúc này, di động của Lục Sênh Hạ vang lên, cô ấy nhìn tên hiển thị trên màn hình, là Tư Mã Ngọc Như gọi điện tới.
Tám mươi phần trăm là vì chuyện của bố.
Cô ấy đi tới dưới bóng cây không người: “Alo, mẹ nhỏ, mẹ có chuyện gì không?”
Trong di động truyền ra giọng nói hơi tức giận: “Mẹ là mẹ ruột của con, không phải mẹ nhỏ của con. Bây giờ mẹ ở bên ngoài nhà họ Lục, mẹ mua cho con mấy bộ quần áo, con ra ngoài lấy đi.”
“Tôi không thiếu quần áo.” Lục Sênh Hạ bĩu môi, đây là đang ném viên đạn bọc đường cho cô ấy mà.
“Mẹ đã đợi ở đây lâu rồi, bên ngoài mặt trời nắng gắt như vậy, con không sợ mẹ bị cảm nắng à, cho dù thế nào mẹ cũng là mẹ ruột của con mà.”
“Được rồi được rồi, tôi lập tức ra ngay.” Lục Sênh Hạ cúp điện thoại, đi ra bên ngoài, muốn nhìn xem trong hồ lô của Tư Mã Ngọc Như bán thuốc gì?
Tư Mã Ngọc Như ở bên ngoài đợi tới mức không kiên nhẫn. Bảo vệ không cho cô ta đi vào, đúng là bực bội.
Cuối cùng Lục Sênh Hạ cũng đi ra: “Rốt cuộc là bà tìm tôi có chuyện gì?”
“Có phải là bố con đang ở bên trong hay không?” Tư Mã Ngọc Như hỏi.
“Đúng vậy, làm sao?” Lục Sênh Hạ cố giả ngu.
Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô ấy một cái: “Cho dù thế nào mẹ cũng là mẹ ruột của con, mẹ mà sống không tốt, đối với con cũng không có ưu đãi gì. Cả nhà Y Hạo Phong có thể đối xử tốt với con được sao, còn không phải coi con như người ngoài.”
“Thôi đi, bà chạy tới đây là muốn châm ngòi ly gián à?” Lục Sênh Hạ hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ nói cho con biết, tổ chim bị phá thì trứng chim còn nguyên vẹn được không? Mẹ mà sống không tốt, con cũng đừng mơ sống tốt. Gần đây mẹ và bố con náo loạn một chút nên có mâu thuẫn nhỏ, con tìm cơ hội nói giúp mẹ mấy câu. Bây giờ mẹ không có suy nghĩ gì, chỉ muốn sống tốt với bố con thôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Nếu lúc trước bà nghĩ như vậy, bây giờ vẫn còn ở nhà họ Lục ăn sung mặc sướng rồi.” Lục Sênh Hạ cười nói với giọng mỉa mai: “Bà chính là không thấy rõ hiện thực, vẫn luôn cho rằng mình có con trai thì có thể tranh giành tài sản, con trai ở nhà họ Lục nhiều, thêm một đứa cũng không nhiều lắm, mà thiếu một đứa cũng không ít lắm.”
“Được rồi, con đừng ở đây nói mát, quở trách mẹ nữa.” Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển nói.
Lục Sênh Hạ giơ tay lên vỗ bả vai cô ta: “Thực ra tôi cũng không hi vọng bố vứt bỏ bà. Nhưng hiện thực bày ra ngay trước mắt, bố muốn quay trở về nhà ở, mà bà ấy à, đã không còn khả năng về nhà họ Lục, bà cảm thấy hai người còn có khả năng ở bên nhau sao?”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới mang tai.
“Cả nhà họ Lục đều bị cả nhà Y Hạo Phong chiếm lấy, đúng là quá đáng ghét.”
“Là bà tự mình tạo nghiệt, rõ ràng có thể có vị trí riêng, cần gì phải làm chuyện xấu để bị đuổi đi.” Lục Sênh Hạ thở dài, cô ấy lực bất tòng tâm.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Chuyện đã thành ra như vậy nói những lời này có ích lợi gì, con phải nghĩ biện pháp giúp mẹ hợp lại với bố nhé.”
“Hợp lại thì có ích lợi gì? Bà lại không thể chuyển vào nhà họ Lục ở.” Lục Sênh Hạ nhún vai.
Tư Mã Ngọc Như có chút buồn bực: “Vậy con nghĩ biện pháp giúp mẹ quay về nhà họ Lục một lần nữa không được sao? Không phải bình thường con có nhiều ý tưởng xấu lắm à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.