Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 58:




Chương 58: Lăn qua lăn lại.

Bà Lục thật sự không ngờ rằng con gái nổi điên chỉ là vì ghen tị Hoa Hiền Phương đoạt đi nổi bật của mình.
Rốt cuộc nó đã nghĩ gì vậy?
Hoa Hiền Phương luôn để mặt mộc, cả ngày hất mặt lên trời, ngay cả trang điểm cũng không, xấu muốn chết, bà không phát hiện cô ta xinh đẹp ở chỗ nào, sao có thể sánh bằng Kiếm Sam được?
“Thật ra chị nhất định cũng rất ghen tị với anh, khuôn mặt anh đẹp hơn chị ấy, lại tìm được một người vợ cũng có khuôn mặt đẹp hơn chị ấy, chị ấy cảm thấy không có chút giá trị cuộc sống nào cả.” Lục Sênh Hạ cười ha ha, nói chuyện giống như người lớn.
“Khó trách ngày hôm qua lại muốn hủy dung Hiền Phương, thật đúng là tâm lý dị dạng. Để cho cô ta nếm thử một chút khó khăn trong cuộc sống, vậy sẽ không có thời gian suốt ngày trang điểm.” Tần Nhân Thiên hừ lạnh một tiếng, không hề nghĩ là mình lỡ miệng.
Lục Vinh Hàn đi tới vừa vặn nghe được thì nói: “Nhân Thiên, cậu vừa mới nói con bé muốn hủy dung Hiền Phương?”
“Không có, chỉ là nói đùa mà thôi, không phải là thật.” Bà Lục vội vàng giảng hòa.
“Kiếm việc cho nó làm đi, một ngày có hai mươi tư tiếng thì đã có hai mươi mấy tiếng dành cho khuôn mặt, cho dù xinh đẹp thì cũng chỉ là bình hoa.” Nói xong, ông liền nhìn về phía Tần Nhân Thiên: “Nhân Thiên, cậu yên tâm, tôi nhất sẽ giáo dục nó cho tốt rồi mới gả cho cậu.”
Ông ấy đã hạ tử lệnh, ai cũng không được phép cho Lục Kiều Sam một đồng nào, nếu không sẽ đuổi người đó ra khỏi Lục gia ngay lập tức.
Lục Kiều Sam gào khóc, cảm giác mình bị toàn bộ Lục gia ruồng bỏ.
Đều là lỗi của Hoa Hiền Phương, đều là cô ta hại mình.
Buổi chiều, Lục Kiến Nghi liền dẫn Hoa Hiền Phương đi ra ngoài chơi.
Dọc theo đường đi, Hoa Hiền Phương luôn trầm mặc, cô luôn nghĩ đến chuyện của Hoa Mộng Lan.
Mất một con rể “tốt” như vậy, cả nhà bác gái làm sao có thể cam tâm, còn không biết sẽ ầm ĩ đến thế nào nữa.
Lục Kiến Nghi dường như đã phát hiện cô khác thường, vươn tay nắm chặt cằm cô: “Phụ nữ ngu ngốc, từ giờ trở đi trong đầu chỉ có thể nghĩ tới tôi!”
Cô thở dài, Tu La Ma vương bá đạo rất là đáng sợ.
Đường này là đường đi ra biển, Lục Kiến Nghi có một tòa biệt thự gần sát biển.
Đây là lần đầu tiên anh mang cô đi ra ngoài chơi, có một chút mới mẻ, có một chút hưng phấn, cảm giác áp lực lúc trước đột nhiên tan biến.
“Trước kia tôi muốn có một căn nhà cạnh biển, trời xanh mây trắng, biển xanh cát bạc, mặt hướng ra biển, xuân về hoa nở.” Cô giang hai tay nằm xuống ghế sô pha.
“Phụ nữ ham tiền như mạng, nghĩ như vậy cũng rất bình thường.” Khóe môi của anh gợi lên một đường cung châm chọc.
Cô làm mặt quỷ: “Yêu tiền rất đúng, ai cũng yêu tiền, vậy thì sao tôi phải tự cho là thanh cao, coi tiền tài như cặn bã?”
Lục Kiến Nghi cầm lấy sâm banh, uống một hớp nhỏ: “Biết tôi đối phó với những người phụ nữ ham tiền như thế nào không?”
“Biết, phân chia những gì tôi đáng có được.” Cô bĩu môi, vừa nghĩ tới thu nhập trên Taobao phải chi ba bảy với anh, cô cảm thấy phiền muộn như bị cắt gan cắt thận.
Lục Kiến Nghi thu hết những biểu tình của cô vào mắt: “Biết là tốt rồi, muốn tham chút tiện nghi của tôi là vọng tưởng.”
“Ta cũng không dám tham chút tiện nghi của đại thiếu gia anh. Tôi đi làm tự lực cánh sinh, có tiền lương, còn có thể cho gia đình chút tiền tiêu vặt, căn bản là không cần đòi anh.” Cô thè lưỡi, cho dù là ăn gan hùm mật gấu t cũng không dám chiếm tiện nghi của Đại Ma Vương, nếu không sẽ bị tra tấn đến chết.
Lục Kiến Nghi chế giễu, ham tiền như mạng, vơ vét của cải thành tính, lại không biết tiền đã dùng vào đâu? Ngay cả một bộ quần áo cũng chưa thấy cô mua bao giờ.
Thoa kem chống nắng xong, cô liền nằm trên ghế bắt đầu phơi nắng, lật tới lật lui, giống như đang nướng cá.
Lục Kiến Nghi nhìn có chút buồn cười.
“Phụ nữ ngu ngốc, cô đáng mướng cá đấy à?”
“Không có, tôi muốn phơi nắng đều đều một chút.” Cô cười hì hì.
“Cô thật đúng là không sợ bị phơi đen.” Anh nhướng mày, nếu đổi thành Tiêu Ánh Minh và Lục Kiều Sam thì tránh mặt trời không đi ra.
“Da tôi vốn là màu mật ong mà, màu của vận động và ánh mặt trời.” Cô trưng ra một cái mặt quỷ.
Phơi nắng một hồi thì cô đi vào ô, không thể phơi nắng quá lâu, phơi nắng lâu sẽ khiến làn da tổn thương.
Lục Kiến Nghi đeo mắt kính, uống sâm banh, lười biếng như yêu nghiệt mới bước vào trần thế.
Cô nhịn không được quay đầu lại, vụng trộm nhìn anh từ sau lưng qua đôi kính mắt nâu.
Rốt cuộc bác sĩ thẩm mỹ nào mà lợi hại như vậy, có thể chỉnh anh ta thành hoàn mỹ như vậy?
Phẫu thuật từ một người xấu xí trở nên kinh diễm như vậy thì nhất định tốn không ít tiền, không hơn một tỷ thì sợ không thành công được.
Quả nhiên vẫn là có tiền thì có thể sai khiến được ma quỷ.
Lục Kiến Nghi liếc cô một cái: “Phụ nữ ngu ngốc, không phải cô đang háo sắc nhìn lén tôi đó chứ.”
“Không phải.” Cô nâng tay đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi nhìn biển.”
“Biển có đẹp bằng tôi à?” Anh tự đắc nhướng mày, một bộ ta đây là thiên hạ đệ nhất.
“Một bên là vẻ đẹp tự nhiên, một bên là vẻ đẹp con người, không thể so sánh được.” Cô thành thành thật thật nói.
“Không thể sao?” Ánh mắt của anh rét lạnh, tuy rằng cách một tầng mắt kính, thế nhưng có thể cảm nhận được một đạo ánh sáng sắc bén từ tấm thủy tinh sau lưng bắn thẳng đến mình.
“Có, anh đẹp hơn biển.” Cô vội vàng thay đổi ngữ khí, vuốt mông ngựa.
Chỉ cần có thể khiến cho Đại Ma Vương cao hứng thì cô không muốn hy sinh khuôn mặt.
Làm người không thể quá thành thật, tính tình Đại Ma Vương rất kém, không dễ chọc.
Mặt trời lặng xuống núi, Đại Ma Vương xuống nước, cô trở về phòng thay đổi quần áo.
Di động vang lên.
Là một cuộc gọi video zalo của bác gái gọi đến.
Cô không muốn nhận, nhưng do dự một chút vẫn là nhận.
Bác gái trong video nở nụ cười trông thật khoa trương.
“Hiền Phương à, lúc trước chúng ta chỉ muốn con thay Mộng Lan gả đi, không phải thật sự kết hôn. Chờ Mộng Lan trở về, hai đứa đổi lại là được.”
“Lúc trước những sính lễ đó cũng không phải chúng cháu lấy hết, kết quả các người cãi nhau rồi lấy đi một nửa, các người đã từng suy nghĩ nhà chúng cháu lúc đó rất cần tiền không tiền?” Hoa Hiền Phương căm giận nói.
“Nhờ Mộng Lan nhà chúng tôi nên cháu mới có thể gả được, nếu không phải Mộng Lan nhà chúng tôi gặp chuyện không may thì cơ hội này cũng không đến lượt cháu đâu. Chúng tôi lấy một nửa sính lễ không phải là chuyện đương nhiên sao?” Bác gái đen mặt lại.
“Bác gái, không phải là con muốn gả, là các người cầu xin chúng cháu, đừng nghĩ cháu không biết, chị họ không phải mất tích mà là đào hôn, muốn để cháu gả thay. Bây giờ thấy Lục Kiến Nghi đã phẫu thuật thẩm mỹ thì quay về muốn đổi lại. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt thì nhà các người hưởng, còn chuyện xấu thì do nhà bọn cháu gánh. Trên giấy hôn thú là tên của cháu, bác có đi hỏi cục dân chính thì cũng không thể đổi được.” Hoa Hiền Phương không chút khách khí đáp trả.
Khuôn mặt bác gái co rúm: “Như vậy, hai đứa đổi lại đi, một nửa sính lễ đó chúng ta không lấy lại, coi như tặng cho các người.”
Hoa Hiền Phương cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe được, sính lễ vốn là của cô, như thế nào đổi ngược lại thành bố thí cho cô vậy?
“Bác gái, muốn đổi lại thì cũng được, đưa bảy tỷ đây rồi cháu sẽ lập tức đổi lại.”
“Cô nói cái gì?” Bác gái chấn động.
“Cháu nói, bác đưa cho cháu bảy tỷ thì cháu sẽ đổi lại cho Hoa Mộng Lan, để cho chị ta làm mợ hai Lục!” Từng chữ của Hoa Hiền Phương vô cùng rõ ràng.
Đằng sau, Lục Kiến Nghi đúng lúc đi tới cửa, những câu trước đó anh không hề nghe được, lại chỉ nghe đúng một câu muối cùng.
Cô ta muốn lấy bảy tỷ để “tiễn” người chồng là anh ra ngoài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.