Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 251:




Chương 251: Thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.

Hoa Hiền Phương chỉ muốn tìm một nơi để khóc thật lớn.
Cô tin tưởng Hứa Nhã Thanh như vậy, trước nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện anh ta sẽ lừa cô, suốt bốn năm, chỉ coi cô như là thứ thay thế của Y Nhược.
Đến biệt thự của Tần Nhân Thiên, cô cởi áo cưới, thay quần áo của anh, biệt thự của anh không có đồ của phụ nữ, chỉ có thể tạm chấp nhận một chút.
Tần Nhân Thiên bảo trợ lý dắt túi sữa nhỏ vào sân nhỏ chơi, sau đó lấy ra một bình nước từ trong tủ lạnh cho Hoa Hiền Phương, cô cần yên tĩnh một lúc.
Nhưng Hoa Hiền Phương không muốn uống nước trái cây, chỉ muốn rượu.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, chỉ có thể dựa vào cồn để gây mê, mới có thể để mình tốt hơn một chút.
“Cho tôi một ly Whiskey.”
“Rượu đó quá mạnh, không phù hợp với em, anh pha cho em một ly rượu.”
Tần Nhân Thiên pha chế một ly rượu Cocktail cho cô.
Cô túm lấy một ngụm đã uống cạn, “Thêm một ly.”
Anh ta lắc đầu, “Một ly là đủ rồi, mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu, cồn không phải thứ gì tốt, sẽ chỉ khiến em càng đau khổ hơn.”
“Tôi cứ muốn say đấy, chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.” Cô vọt tới trước quầy bar, cầm một chai rượu mạnh được pha trên đó, đổ cả một ly lớn, Tần Nhân Thiên muốn ngăn, bị cô chặn lại đẩy ra: “Anh đừng đụng vào tôi, để tôi buông thả một lần đi.”
Tần Nhân Thiên thở dài, “Được, em buông ly rượu này ra, anh pha thêm một ly cho em. Uống rượu cũng phải uống ngon mới được, em muốn uống hết cả một ly rượu này vào, e rằng dạ dày sẽ bị đốt hỏng.”
Nghe thấy câu này, cô đột nhiên lập tức nghĩ tới Lục Kiến Nghi, anh uống đến nỗi hư dạ dày, giờ còn đang nằm ở bệnh viện.
“Tôi đã từng buông thả một lần rồi, chính là từ lúc trốn thoát từ bên cạnh Lục Kiến Nghi. Ở bên cạnh anh ấy, tôi không nhìn thấy tương lai, cho nên tôi nói với bản thân mình, liều chết cũng phải rời đi. Cuộc đời của tôi không thể cứ như vậy mà bị huỷ. Hứa Nhã Thanh, anh ấy dịu dàng biết quan tâm, chúng tôi đã sống cùng nhau suốt bốn năm. Tôi cho rằng là do anh ấy yêu tôi, nhưng đến giờ mới hiểu ra được, anh ấy cũng chỉ là dệt một giấc mơ cho tôi. Anh ta ghê tởm như Lục Kiến Nghi vậy, một người coi tôi như con rối, một người coi tôi là vật thay thế.”
Cô ngã trên đất, oà một tiếng khóc lên, cực cực kỳ nhiều ấm ức, căm uất, đau khổ, đều biến thành một tiếng nỉ non đau thương, như nước lũ mà cuồn cuộn mạnh mẽ chảy tới, vừa mở là không thể ngăn.
“Hiền Phương!” Tần Nhân Thiên kéo cô vào lòng, “Em còn có anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em.”
Cho dù là Hứa Nhã Thanh, hay là Lục Kiến Nghi, đều không phải người tốt với cô, chỉ có anh ta mới thật sự yêu cô.
Từ giờ trở đi, anh ta muốn đền bù lại tất cả những gì đã bỏ lỡ, không bao giờ cho phép bất kỳ ai cướp cô đi.
Chuyện hôn lễ, rất nhanh đã lan truyền khắp giới người nổi tiếng.
Lần này xem ra, Lục Kiều Sam gần như có thể khẳng định, thứ đồ giả kia chính là Hoa Hiền Phương.
Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng mà đẩy Hoa Hiền Phương xuống vực sâu vạn trượng.
Thuê thuỷ quân, tung ra tin tức khắp bốn phía trên internet, đăng bài chỉ trích các loại với Hoa Hiền Phương.
Y Nhược hay Hoa Hiền Phương, con dâu nhà họ Hứa hay người vợ bị bỏ rơi nhà họ Lục.
Người vợ bị bỏ rơi của nhà họ Lục giả chết bỏ trốn theo đàn ông, không giữ chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, hồng hạnh xuất thường.

Nhà họ Hứa đã sớm thông báo với truyền thông, cứ liên quan đến hôn lễ và tai tiếng của Hoa Hiền Phương thì đều không cho đăng lên y như nhau. Cho nên bài viết vừa đăng lên đã bị xoá ngay, thuỷ quân cũng bị khoá tài khoản.
Nhưng Lục Kiều Sam còn có cách khác, để cho bọn họ gửi vào trong forum và nhóm riêng của Facebook, cô ta muốn bôi đen Hoa Hiền Phương, khiến cho cô cả đời này khỏi phải nghĩ đến chuyện lăn lộn trong giới nổi tiếng này nữa.
Cho dù thế nào, mặc dù quần chúng hóng hớt bên ngoài giới không biết chuyện này, nhưng trong giới người nổi tiếng đã lan truyền ồn ào huyên náo rồi.
Bệnh viện.
Sau khi Lục Kiến Nghi tỉnh dậy, vẫn luôn mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, không ăn không uống cũng không nói lời nào, giống như một cái xác không có linh hồn.
Muốn buông tay rất khó, anh còn chưa bước qua cái hố trong lòng.
Bà Lục đoán ra được, sợ là anh đã sớm biết được thân phận của cô chủ nhà họ Hứa kia.
Bà đã báo cho mọi người, không được phép nói đến chuyện hôn lễ nhà họ Hứa cho anh, miễn khiến cho anh lại xúc động, chạy đến dây dưa không dứt với Hoa Hiền Phương.
Con đàn bà bại hoại thuần phong mỹ tục kia, giả chết bỏ trốn, khiến mặt mũi của nhà họ Lục mất hết, khiến con trai bị bệnh bao tử. Đúng là sao chổi.
Bà tuyệt đối sẽ không cho phép con ả lại bước một bước vào cửa lớn nhà họ Lục.
Nhưng có người không nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy đây sẽ là một liều thuốc kích thích, khiến sếp một lần nữa phấn chấn lại.
Chờ bà Lục đi khỏi, Finn lập tức đi đến dán bên tai Lục Kiến Nghi, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Sếp, anh nằm lâu lắm rồi, bên ngoài ầm ĩ lật trời.”
Lục Kiến Nghi chưa hề đụng đậy, cả mắt cũng không chớp một cái, như là đóng kín tai mắt, chắn lại tất cả thông tin từ bên ngoài.
Bất luận bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, đều không có chút liên quan gì tới anh.
Finn biết, anh ta nói ra câu tiếp theo, anh sẽ không như vậy.
“Hôn lễ nhà họ Hứa thất bại, hiện giờ toàn bộ người trong giới nhân vật nổi tiếng đều biết cô chủ không phải Y Nhược, mà là Hoa Hiền Phương.”
Lời của anh ta còn chưa dứt, Lục Kiến Nghi đã như bị đút một viên thuốc hoàn hồn, giật người nhảy dựng lên từ trên giường bệnh.
Anh dùng sức quá mạnh, kim tiêm trên tay bị kéo ra, máu tươi chảy ròng ròng, Finn nhanh chóng lấy miếng cầm máu, dán vào giúp anh.
Lục Kiến Nghi làm gì còn tâm trạng để ý tới chút thương tích nhỏ này, nắm cổ áo anh ta, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc hôn lễ bắt đầu có một người phụ nữ, tự xưng là Y Nhược thật. Lúc trước cô chủ lấy thân phận của Y Nhược này để kết hôn với Hứa Nhã Thanh, nếu Y Nhược thật xuất hiện, thì có nghĩa cuộc hôn nhân của họ tự động mất hiệu lực, cô chủ và Hứa Nhã Thanh không phải vợ chồng.” Finn nghiêm túc nói.
Mắt hoa đào mê hoặc của Lục Kiến Nghi hơi híp lại, một chút sắc bén thầm hiện ra, “Cô ả kia thật sự là Y Nhược sao?”
“Nhìn thái độ của Hứa Nhã Thành, hẳn là cô ta. Tôi điều tra một chút, Y Nhược là tình đầu của Hứa Nhã Thanh, thích thám hiểm, sáu năm trước vào lúc thám hiểm ở vùng rừng nhiệt đới Amazon thì mất tích, đến nay vẫn không tìm được xác, cho nên cô ta vẫn có khả năng còn sống.” Finn dừng lại, giọng điệu lại đổi, “Chỉ là, cô ta sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại cứ xuất hiện trên hôn lễ của Hứa Nhã Thanh, tựu chung cảm thấy có điểm không quá bình thường.”
Lục Kiến Nghi không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn biết người phụ nữ của mình thế nào?
“Hoa Hiền Phương đâu?”
“Hiện giờ đang ở biệt thự của Tần Nhân Thiên.” Finn nói.
Lục Kiến Nghi cẩn thận chống thành giường đứng lên, dạ dày còn đau âm ỉ, nhưng anh không chú ý được nhiều như vậy, trong lòng anh, tầm quan trọng của Hoa Hiền Phương đã vượt xa bản thân.
Fin biết anh muốn làm gì, đỡ anh một cái, “Sếp, anh còn chưa khoẻ lại, không thể xuất viện.”
“Tất cả mọi người đều biết cô ấy là vợ tôi, tôi có thể bỏ mặc sao?” Lục Kiến Nghi hận không thể một giây đã bay đến cạnh Hoa Hiền Phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.