Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 203:




Chương 203: Khởi đầu mới.

Nửa đêm cơn thổi qua khung cửa sổ khẽ mở.
Lục Kiến Nghi mở mắt ra, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn về phía mặt đất bên cạnh.
Bóng dáng nhỏ bé kia dường như vẫn đang ngủ say ở đó, cuộn tròn thành một nhúm, nhỏ bé như vậy, yên tĩnh đến mức gần như khiến anh quên mất sự tồn tại của cô.
“Hiền Phương, Hoa Hiền Phương!”
Anh lăn xuống bò đến bên bóng dáng nhỏ bé kia, cố gắng ôm lấy cô, nhưng chẳng có gì ngoài màn đêm đen và sàn nhà lạnh lẽo.
“Hoa Hiền Phương. Hoa Hiền Phương.” Anh rống lên một cách điên cuồng và tuyệt vọng, giọng nói làm chấn động toàn bộ căn phòng.
Finn từ bên ngoài vọt vào: “Sếp, anh đã tỉnh?”
“Hoa Hiền Phương đâu?” Anh đứng dậy, nhào tới nắm lấy vai anh ta: “Hoa Hiền Phương đâu?”
“Ngày mai chú Hoa sẽ an táng cô chủ.” Finn nói rất nhỏ.
“Cô ấy thật sự đã chết rồi? Cậu nói cho tôi biết cô ấy thật sự đã chết rồi sao?” Toàn thân Lục Kiến Nghi đều đang run rẩy, hốc mắt đỏ bừng vì đau, như sắp chảy máu, giọng nói đau đớn vì bị bỏng đã trở nên vô cùng khàn khàn.
“Tôi đã phái người đi điều tra ở Xêm Lan, người điều khiển trong xe đúng là cô chủ.” Finn thở dài.
Anh ôm đầu, cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra: “Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ở yên tĩnh một mình một lát.”
Sau khi Finn ra ngoài, anh lấy điện thoại ra và chợt phát hiện ngay cả một tấm ảnh chụp Hoa Hiền Phương mà mình cũng không có, bọn họ cũng chưa từng chụp chung một tấm nào.
Cô cứ như vậy mà đi, không để lại bất kỳ thứ gì, như thể cô chưa từng xuất hiện trước đây, mà mọi thứ chỉ là một giấc mộng.
Thứ duy nhất họ có là một tờ giấy đăng ký kết hôn, mà trên tấm ảnh là PS.
Hoa Hiền Phương!
Anh nhắm mắt lại, cả người đều rơi vào vực sâu không đáy.
Bốn năm sau…….
Lốt Ăng Gơ Lát, An Kỳ.
Biệt thự Bỉ Ngạn, trong biệt thự xa hoa.
Một thiếu nữ xinh đẹp đang làm bữa tối trong bếp, không ngừng có hương thơm thoang thoảng từ cửa sổ rồi tỏa ra khắp sân.
“Oa, mami đang làm vịt rán giòn, thơm quá đi.” Túi sữa nhỏ đang tập bóng chày thì ngửi thấy mùi thơm nên cảm thấy đói bụng.
“Hôm nay luyện tập đến đây thôi, đi tắm trước rồi sau đó ăn cơm.” Hứa Nhã Thanh đi tới, cực kỳ yêu thương vuốt ve đầu của cậu.
“Vâng.” Cậu bé nhếch miệng cười, để lộ một hàng răng trắng tinh.
Cậu là một cậu bé rất xinh đẹp, đường nét thanh tú không tì vết, làn da như trứng mới bóc, đôi mắt đen hoa đào trong sáng, thuần khiết giống như những vì sao sáng nhất trên bầu trời.
Khi bước vào nhà, hai cha con cùng nhau vào phòng tắm, đến khi bọn họ bước ra, người phụ nữ trẻ đẹp đã chuẩn bị sẵn một bữa tối thịnh soạn.
“Ăn cơm thôi.” Cô cười nhẹ một tiếng.
“Con thích ăn nhất là vịt rán giòn do mami làm.” Túi sữa nhỏ đập đập cái miệng nhỏ nhắn.
“Cái chân vịt này cho Tiểu Quân.” Người phụ nữ xinh đẹp gắp một cái chân vịt cho cậu bé, đáy mắt chứa đầy sự cưng chiều.
Hứa Nhã Thanh tức thì gắp cho cô một cái chân vịt: “Cái này cho mami vì đã làm cơm vất vả.”
“Cho Ba ba miếng chân vịt lớn này để ăn được nhiều hơn.” Túi sữa nhỏ cầm đũa lên, đưa cho anh một miếng thịt vịt to nhất.
Một nhà ba người đang ăn cơm, ấm áp lại ngọt ngào.
Vừa ăn xong điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi đường dài từ Thành Đô.
Sau khi Hứa Nhã Thanh nói chuyện xong, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
“Tim của bà anh có chút vấn đề, cần phải mổ, muốn chúng ta mang theo Tiểu Quân trở về cùng.
Thiếu nữ xinh đẹp kịch liệt run rẩy, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất.
Hứa Nhã Thanh đem hết mọi biểu cảm của cô thu vào mắt, sau khi đưa Tiểu Quân trở về phòng, anh ôm vai của cô: “Đừng sợ, Y Nhược, bây giờ em là Y Nhược không phải Hoa Hiền Phương, Hoa Hiền Phương đã chết rồi.”
Nội tâm của Hoa Hiền Phương đang cuộn trào sóng gió mãnh liệt.
Đúng vậy, trên thế giới này đã không còn Hoa Hiền Phương, cô là Y Nhược, là vợ của Hứa Nhã Thanh, nhưng…….
“Thật sự có thể giấu diếm được ư?”
Cô không phải Hoa Mộng Lan, không có năng lực lớn mạnh và kỹ năng diễn xuất tinh xảo.
Hứa Nhã Thanh xoa đầu cô: “Bên cạnh Lục Kiến Nghi đã có người phụ nữ khác, có lẽ sẽ không quan tâm đâu?”
Cô cúi thấp đầu xuống, Lục Kiến Nghi nhất định đã sớm quên cô lên chín tầng mây rồi đi.
Chim nhạn lướt qua không để dấu.
Đối với anh ta mà nói, cô chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Có lẽ anh ta ước gì cô đã chết, như thế thì sẽ giảm bớt đi phiền toái khi ly hôn, có thể danh chính ngôn thuận mà lấy vợ khác.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, họ lên một chiếc máy bay tư nhân trở về nước.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Quân về Nguyệt Hạ nên có hơi phấn khích.
“Ba ba, con sẽ sớm gặp lại ông bà nội, cô dì và bà cố nội của con phải không?”
“Đúng rồi, bà cố nội mà nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui.” Hứa Nhã Thanh hôn lên cái má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
Hoa Hiền Phương nhìn tầng mây mỏng ngoài cửa sổ, trong lòng cứ lượn lờ run sợ, khó có thể bình tĩnh lại, song lúc quay đầu nhìn hai bố con, tựa như được ăn một viên thuốc an thần, trong lòng lập tức bình tĩnh hơn.
Cô biết Hứa Nhã Thanh sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện, với cô anh ấy là người đáng tin cậy nhất trên thế giới, là cây đại thụ mà cô có thể dựa vào.
Tính cách của Tiểu Quân rất giống anh, và cũng thích cười giống anh.
“Nếu có thể, em muốn trở về gặp bố mẹ và Phi.” Cô nhỏ giọng nói.
Sau ca phẫu thuật, Phi cuối cùng cũng tỉnh lại, sau một năm hồi phục, nó lại thi vào đại học, chừng hai năm nữa là tốt nghiệp Đại học Y Long Minh.
Cách đây một năm, cô lén gọi điện cho mẹ, biết cô còn sống mẹ cô bắt đầu khóc lên vì xúc động.
Cô đã nhờ mẹ giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ người nào kể cả bố và Phi.
Vì vậy đối với họ, cô đã không còn tồn tại.
“Đừng lo, để anh thu xếp.” Hứa Nhã Thanh vỗ vai cô.
Im lặng một lúc, anh chuyển chủ đề: “Hai ngày nữa, buổi triển lãm trang sức quốc tế sẽ được cử hành ở thành phố Dương Hà, vừa vặn nhân cơ hội này đánh nhãn hiệu vào thị trường phương Đông.”
Cô gật đầu, cô cũng có kế hoạch này.
Đây là một nhãn hiệu trang sức do cô sáng lập ra tại An Kỳ, với những thiết kế mới lạ và thời thượng, mới nổi lên trong ngành trang sức và được các thế hệ trẻ khá ưa chuộng.
Cô biết Hứa Nhã Thanh không phải lúc nào cũng có thể chạy qua lại giữa Lốt Ăng Gơ Lát và Thành Đô, chờ sau khi anh ấy tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, thì sẽ thường xuyên không có thời gian đến An Kỳ, cho nên cuối cùng cô và Tiểu Quân vẫn phải trở về nước sinh sống.
Vì vậy, đối với việc mở rộng thị trường châu Á mà nói là một quyết sách chiến lược tất yếu.
Sau lộ trình hơn mười tiếng, họ đã bình an tới sân bay Thành Đô.
Xe của nhà họ Hứa đã đợi ở cổng sân bay từ rất lâu.
Bốn năm trước, Hoa Hiền Phương mới chỉ làm con dâu nhà họ Lục được ba tháng, ngoại trừ một vài người trong giới doanh nhân ở thành phố Long Minh ra, không ai khác biết cô, kể cả người nhà họ Hứa.
Biết rõ thân phận của cô chỉ có Hứa Nhã Phượng.
Y Nhược không phải người Nguyệt Hạ, quốc tịch của cô là Bơ Ru Ni.
Cô không biết làm cách nào mà Hứa Nhã Thanh lại lấy được thân phận này cho cô, nhưng tầm ảnh hưởng của nhà họ Hứa ở Đông Nam Á rất lớn, với lại một số nước ở Đông Nam Á có môi trường khá phức tạp, chỉ cần bỏ ra một ít tiền thì thay đổi một thân phận mới không có gì là khó.
Hứa Nhã Phượng là người đầu tiên ra đón họ.
Cô ấy ôm Hoa Hiền Phương một cái: “Chào mừng chị đến Thành Đô, Y Nhược.”
Khi gọi cái tên này, trong lòng cô có chút cảm khái.
Bởi vì chỉ có cô biết rõ bí mật của anh hai, bí mật của Y Nhược.
Cuối cùng anh hai cũng không quên được Y Nhược.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.