Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi

Chương 2:




Chương 2: Anh là Lục Kiến Nghi?

Sau khi Hoa Hiền Phương xuống máy bay thì được quản gia dẫn tới nhà họ Lục.

Ở giữa sảnh lớn là bộ sô pha hình tròn bọc da cá sấu to lớn, nhưng Hoa Hiền Phương cũng không vì thế mà cảm thấy dễ chịu, cô có chút đứng ngồi không yên.

Đối diện cô là bà Lục, mẹ chồng tương lai của cô.

Bà ta ung dung nho nhã, giống như sự cao quý đó nó đã ở trong xương ngay từ lúc sinh ra.

Bà ta nhấp một ngụm hồng trà rồi khe khẽ đưa mắt đánh giá Hoa Hiền Phương. Trong ánh mắt lạnh lùng đó mang theo một chút chê bai khó giấu.

Nếu như không phải là di ngôn của ông cụ thì sao bà ta có thể cho phép một con gà đất tới làm vợ con trai bà ta chứ?

“Vâng.” Hoa Hiền Phương gật đầu với vẻ ngoan ngoãn.

“Đều là con gái nhà họ Hoa, cho dù là cô hay là chị họ cô gả tới đây cũng cũng đều như thế cả. Nhà họ Lục chúng tôi cũng được xem là làm tròn lời hứa. Tôi sẽ cho người đưa lễ hỏi ba mươi tỷ mà bác cả cô muốn qua đó.” Bà Lục nói với giọng điệu mỉa mai, sâu trong đó che giấu chút khinh thường.

Hoa Hiền Phương nhìn thấy vẻ mặt này của bà ta mà cảm thấy đau đớn.

Vậy mà bác cả lại đòi nhà họ Lục ba mươi tỷ lễ hỏi, vì sao cô lại không biết chuyện này chứ? Bác ấy làm thế là vì tiền chữa trị của Phi sao?

Có số tiền này thì bố mẹ có thể trả hết nợ nần, còn có thể mời bác sĩ tốt nhất tới chữa bệnh cho Phi.

Hoa Hiền Phương nghĩ tới đây thì cũng không có xoắn xuýt thêm nhiều nữa.

Cô gả tới đây chính là vì muốn cứu Phi.

“Cảm ơn bà.” Giọng nói của Hoa Hiền Phương rất nhỏ, chỉ như tiếng muỗi kêu.

Bà Lục nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt đùa cợt, ánh mắt bà ta nhìn cô như nhìn một tên ăn mày đang cảm ơn sự bố thí của người khác.

Bà ta đã điều tra tình huống gia đình của cô gái trước mắt, nghèo rớt mùng tơi chẳng khác gì tên ăn mày cả.

“Được rồi, tôi mệt rồi. Để Dì Mai sắp xếp cho cô.” Bà ta phất tay rồi đứng dậy đi lên lầu, dường như chỉ cần nhìn Hoa Hiền Phương nhiều một chút cũng khiến cho bà ta cảm thấy phiền lòng vậy.

Một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh đi tới rồi nói: “Cô Hoa đi theo tôi.”

Dì ấy dẫn Hoa Hiền Phương đi tới lầu ba rồi sắp xếp cho cô một căn phòng màu trắng và đen, một căn phòng xa hoa nhưng lại khiêm tốn.

Hoa Hiền Phương đã rất mệt mỏi rồi nên cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức thêm, cô trực tiếp nằm lên chiếc giường to lớn kia mà nghỉ ngơi.

Đến tận chuông vang báo đã mười hai giờ đêm thì Lục Kiến Nghi mới về nhà một cách bực bội.

Dáng người anh thon dài, đi đứng rất nho nhã, mỗi một hành động đều mang theo một sự kiêu ngạo và cao quý bẩm sinh.

Lục Kiến Nghi nhìn thấy phòng ngủ của mình có ánh đèn thì nhíu mày lại, sâu trong đôi mắt lạnh lùng có một chút tức giận.

Tầng ba là khu vực riêng của anh, là ai đã tự tiện bước vào địa bàn của anh chứ?

Lục Kiến Nghi mở cửa phòng ra là đã thấy có một vật thể không biết tên cuộn tròn trên giường.

Anh bước nhanh về phía trước rồi hất chăn lên. bởi vì anh dùng lực quá mạnh nên vật thể trong chăn cũng bị hất xuống giường mất.

“A!” Hoa Hiền Phương tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cô xoa xoa cái đầu đang kêu ông ông của mình rồi cất tiếng hỏi: “Ai thế hả?”

Hoa Hiền Phương ngẩng đầu lên nhìn với vẻ không vui, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia thì trái tim của cô không kìm chế được mà đập nhanh hơn.

Người đàn ông trước mặt quá đẹp trai, gương mặt như một tác phẩm điêu khắc được thượng đế chau chuốt từng chi tiết nhỏ, không hề có chút tì vết.

Chỉ là người anh tỏa ra một luồng khí lạnh lùng giống như núi băng, khiến cho nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống theo.

“Cô là ai?” Lục Kiến Nghi nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm trên giường mình một cách ngang nhiên kia rồi hỏi với vẻ lạnh lùng.

“Tôi là…” Hoa Hiền Phương mới trả lời được một nửa thì khựng lại, trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích thân phận của mình như thế nào nên vội vàng đổi giọng: “Tôi là khách tới…”

Hoa Hiền Phương còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng nói không hề có chút kiên nhẫn của Lục Kiến Nghi: “Cho cô mười giây, cút khỏi tầng này cho tôi.”

Hiển nhiên là anh chẳng hề để thân phận của cô vào lòng.

“Dựa vào cái gì chứ hả?” Hoa Hiền Phương nghe thấy cách nói chuyện của người đàn ông trước mặt thì rất tức giận, cô hỏi lại.

Bà Lục chỉ có một đứa con trai nên người đàn ông trước mặt không thể nào là cậu hai hay cậu ba của nhà họ Lục được. Chắc cũng là khách mà thôi, vậy gì dựa vào đâu mà đuổi cô đi chứ?

Sắc mặt của Lục Kiến Nghi càng thêm lạnh lẽo, anh trực tiếp túm lấy cổ áo của Hoa Hiền Phương rồi xách cô ra ngoài.

“Anh làm cái gì thế hả! Là dì Mai để tôi ở trong căn phòng này. Nếu như tôi ra khỏi đây thì ngủ đâu chứ?” Hoa Hiền Phương giãy dụa rồi hét to lên.

“Đó là chuyện của cô.” Sắc mặt của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, chẳng có chút thương hại nào.

Anh hất tay một cái trực tiếp ném cô ra khỏi cửa phòng.

“A!” Hoa Hiền Phương ngã nhào trên mặt đất rồi trơ mắt nhìn cửa phòng ngủ cứ thế đóng lại.

Đúng là một người đàn ông vừa không lễ phép vừa bạo lực!

Hoa Hiền Phương đứng dậy với vẻ tức giận, cô nghĩ tới chuyện tầng này còn nhiều phòng nên đang định đi sang căn phòng bên cạnh ngủ tạm một đêm, nào ngờ ngay lúc này có giọng nói của người đàn ông vang lên: “Cút khỏi tầng này!”

Hoa Hiền Phương tức tới nỗi thở hổn hển, cô không ngừng mắng thầm trong lòng: “Đẹp trai có ích gì chứ! Uổng phí cả một gương mặt đẹp trai, đúng là mặt người dạ thú…”

Cô lặng lẽ đi xuống tầng hai, nhưng lại phát hiện tất cả các phòng đều bị khóa. Ngoại trừ ghế sô pha dưới phòng khách thì dường như cô chẳng còn chỗ nào để đi nữa rồi.

Hoa Hiền Phương quá mệt nên vừa ngả lưng xuống đã ngủ mất.

Sáng ngày hôm sau Hoa Hiền Phương bị dì Mai đánh thức.

“Cô Hoa, sao cô lại ngủ ở sô pha vậy?”

“Dì Mai, cái phòng mà dì dẫn cháu vào có người ở.” Hoa Hiền Phương dụi dụi mắt rồi nói với vẻ buồn bã.

“A, là cậu chủ về à, tôi không nghĩ rằng tối qua cậu ấy sẽ về.” Dì Mai đang nói thì đã thấy một bóng dáng cao lớn đi từ trên lầu xuống, tư thế vô cùng cao quý và nhã nhặn, cứ như là hoàng đế vậy.

Hoa Hiền Phương nhìn anh một cái rồi nói với dì Mai: “Anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Lục à? Không phải là nhà họ Lục chỉ có một cậu cậu chủ thôi sao?”

“Đúng là chỉ có một cậu cậu chủ, hai người chưa gặp nhau lần nào nên không biết cũng là chuyện bình thường.”

Dì Mai quay lại chào người đàn ông đang đi xuống kia khiến cho Hoa Hiền Phương giật mình đến nỗi trực tiếp té từ trên ghế sô pha xuống. Đôi mắt cô trừng còn lớn hơn chuông đồng: “Anh ta… anh ta là Lục Kiến Nghi ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.