Chồng Của Tôi Còn Đáng Sợ Hơn Cả Tang Thi

Chương 57:




"Anh muốn giết dị thú nào?" Minh Hi vừa đi, một bên hỏi Hải Long.
"Hắn..." Hải Long vụng trộm nhìn nam nhân đi theo phía sau, trên mặt nam nhân còn mang theo vết bầm tím, xiêm y cũng lộn xộn không chịu nổi, bộ dáng bị người ngược đãi, nhưng trên mặt lại quỷ dị mang theo nụ cười.
Minh Hi cũng không ngẩng đầu lên, "Không cần quản hắn ta." Quản cũng không quản được.
Vừa mới hung hăng đánh người một trận, cuối cùng cũng ra một ngụm ác khí.
Hải Long vẫn nhịn không được vụng trộm nhìn về phía sau, nam nhân này xuất hiện quá quỷ dị, dĩ nhiên vẫn sống ở nơi này.
Hơn nữa, Minh Hi cư nhiên còn rất thân thiết với hắn.
Ánh mắt Hải Long bắt đầu phiêu phiêu, hắn ta cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ. Bằng không như thế nào cảm giác cả người hiện tại vẫn còn mơ hồ? Không thể hiểu được gì cả.
"Anh muốn giết dị thú  cấp mười sao sao? Minh Hi lại hỏi một câu.
"Cậu muốn giết dị thú?" Nam nhân nghe được lời của bọn họ, nam nhân vung tay lên, từng thân ảnh dị thú mờ mịt hiện lên trước mặt mấy người, nam nhân nhìn hai người, trên mặt mang theo mỉm cười, "Cậu muốn giết loại nào? "
Hải Long: "......" Trời ạ, người này là thần thánh phương nào! Thực sự là quá khủng khiếp!
-
Hải Long nhìn thoáng qua, bị dọa đến mức chân mềm nhũn, đây không phải là không gian thú nổi tiếng khiến vô số người lui về sao?
-
Vốn Minh Hi muốn động tay, nhìn dị thú trước mặt, có chút không tiện xuống tay. Nếu quá hung tàn hắn trực tiếp giết, bộ dạng điềm đạm đáng thương nhu thuận như vậy, hắn thật đúng là không xuống tay được.
Minh Hi nhìn Hải Long, "Không giết mang về cho cậu sao? "
Hải Long vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, hắn ta cũng đã nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của những lão gia hỏa kia khi nhìn thấy không gian thú sống này.
"Được rồi! Không vấn đề gì! Sống cũng tốt! " Hải Long vui vẻ, cư nhiên quên mất sợ hãi, vây quanh không gian thú dạo một vòng.
Bất quá, lần này khí cầu của bọn họ đã nhỏ, một con dị thú không gian lớn như vậy, tự nhiên không có khả năng giống như vật chết bỏ vào trong Không Gian Giới.
Hải Long vừa nói chuyện này, Minh Hi còn chưa lên tiếng, nam nhân vung tay lên, một tòa phi hạm thật lớn liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hải Long vừa nhìn, ánh mắt đều sáng lên, "Mẹ kiếp, đây không phải là thiên thần hào mà mấy người trong liên minh vứt bỏ sao? Nghe nói nó vừa có thể công vừa có thể phòng thủ, kỹ thuật đều là tồn tại trong vòng mấy ngàn năm không thể vượt qua, mỗi ngày đều khoe khoang trong tin tức. Kết quả lòng tin tràn đầy vọt tới Loạn Ma Tinh, sau đó..."
Hải Long vụng trộm nhìn nam nhân một cái, cứng rắn đem câu kia bị cướp nuốt xuống.
Sự thật kia quá lớn, khoảng thời gian đó ồn ào huyên náo, toàn bộ cao tầng liên minh bị biến thành trò cười, cũng không biết có bao nhiêu thế lực bị xáo trộn, lại có bao nhiêu thế lực vụng trộm quật khởi.
Không nghĩ tới, khí cầu trong truyền thuyết kia cư nhiên ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, cả trái tim Hải Long đều nóng lên.
Nam nhân toàn bộ không để ý tới Hải Long, mà xoay người nhìn về phía Minh Hi, "Thích không? Cậu thích cái nào thì nhìn vào cái đó, nói với tôi, tôi mang nó cho cậu. "
Minh Hi: "......"
Hải Long: "......" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.