Chốn Thê Mỹ

Chương 7:




Cố Tiểu Lâm báo Lộ Đinh bắt đầu đi quay. Phần diễn phải quay bù sau khi thay đổi kịch bản đã xong phần lớn rồi, chỉ còn vài cảnh ngắn vụn vặt và hai đoạn khó nhằn, một là cảnh giường chiếu, hai là cảnh đẩy cửa mà trước đó Lộ Đinh làm cách nào cũng không thể diễn đạt.
Vẫn là đoạn hành lang dài tăm tối kia. Em gái phụ trách đạo cụ còn đặc biệt mang tới mấy cái chai nhựa rỗng được giữ gìn cẩn thận, giẫm bẹp xuống rồi vất bừa ra để làm cho mặt đất càng thêm bừa bộn. Cố Tiểu Lâm chỉnh đèn trường quay xuống thật mờ, bóng đèn tròn cũ nát nhấp nháy, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn bãi công. Cánh cửa cuối hành lang vẫn ở yên chỗ đó, được khép hờ hở ra một cái khe, chờ người đến đẩy.
Chỉ cần đẩy nhẹ nhàng một cái là có thể mở ra, nhưng hành lang lại tối như vậy, dài như thế.
Cố Tiểu Lâm đã chuẩn bị xong xuôi ánh đèn và đạo cụ, nhìn Lộ Đinh đang bình tĩnh đứng ở bên cạnh mình, lần nữa căn dặn: "Cậu phải vô cùng háo hức, nhưng không cần thể hiện quá rõ ra bên ngoài, giống như một cài lò xo ấy, diễn đè nén mới càng có sức công phá. Quan trọng là cậu khát vọng, sợ hãi, căng thẳng nhưng hưng phấn khát khao. Hiểu không..."
Lộ Đinh chỉ gật gật đầu, cũng không biết là hiểu thật hay giả.
Cố Tiểu Lâm thấy cậu gần đây đã khá hơn nhiều rồi, không còn đầu gỗ như trước kia nữa, bất chấp mà hô bắt đầu.
Lộ Đinh trong ống kính loạng chà loạng choạng, phục chế hoàn hảo góc nhìn nhân vật chính say rượu. Hành lang quá nhiều rác, cậu đạp trúng chai nhựa, lảo đảo một chút rồi lại đỡ tường tiếp tục đi. Cậu say rồi, đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn duy nhất cánh cửa khép hờ kia. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua khe cửa thấu vào phòng.
Cậu vươn tay ra xuyên qua kẽ hở. Cánh cửa kia và cửa phòng ngủ khép hờ cửa Trình Vực bỗng nhiên lại hợp nhất với nhau.
Sau cửa có gì?
Dòng suy nghĩ của Lộ Đinh cứ thế mà lệch đi.
Trình Vực lại giống như trước đây, đột nhiên xuất hiện rồi đột ngột biến mất. Bọn họ không trao đổi phương thức liên lạc, nhưng Lộ Đinh biết quán bar hắn biểu diễn, biết phòng ở hắn thuê, biết tuổi và chuyên ngành của hắn, chỉ là cậu không đi tìm. Trình Vực giống như cục đá bị quăng vào giữa hồ, gợn sóng biến mất rồi, mặt hồ lại tĩnh lặng như gương.
Nhưng Lộ Đinh biết đằng sau đã thay đổi.
Cậu sẽ nằm mơ, trong mơ cậu trần truồng quỳ trên mặt đất, vì nguyên nhân chiều cao mà trong tầm mắt cậu chỉ có chân Trình Vực. Cậu không có chủ ý, chỉ theo sát bước chân của hắn. Trong mơ không có lý trí cũng không có cảm giác xấu hổ. Cậu có thể dùng tư thế quỳ để phô ra bộ ngực trần trụi, cũng có thể chổng mông lên dùng cả tay lẫn chân mà bò.
Mỗi lần tỉnh dậy cậu đều cương. Tiếng ngáy khò khè và nói mê của bạn cùng phòng đang ngủ nhắc cậu biết bản thân hiện tại đang ở đâu. Cậu kẹp chặt hai chân rồi cuộn lại, lúc duỗi tay muốn tự an ủi thì đột nhiên trong đầu lại hiện lên mệnh lệnh của Trình Vực.
"Trừ khi tôi cho phép, cậu không được tự an ủi, có thể ngoan ngoãn vâng lời không?"
Có thể, có thể nghe lời.
Vì thế, cậu rút tay về, chịu đựng dục vọng, đồng thời cũng sinh ra cảm giác sung sướng kỳ lạ. Cậu đang tuân thủ mệnh lệnh, theo khuôn phép cũ, bị hạn chế nhưng cũng có ỷ lại.
Cậu đã hoàn toàn quên máy quay phim ở phía đối diện, quên Cố Tiểu Lâm, quên đi hiện tại. Bởi vì mất tập trung nên cậu không chú ý dưới chân, lại đạp trúng chai nhựa lần nữa. Lần này cậu không giữ được thăng bằng, ngã sấp xuống, tay chống lên đất, đau rát.
Cố Tiểu Lâm vội vàng tắt máy quay rồi chạy lại xem, gọi thư ký trường quay kiểm tra tay của cậu.
Hai bàn tay Lộ Đinh đều trầy, bên trong vết thương có dính bụi bẩn và đá vụn. Em gái thư ký trường quay nhanh chóng giúp cậu rửa vết thương. Cố Tiểu Lâm đang xem lại cảnh quay vừa nãy, nắm cổ tay nói lớn: "Trạng thái hôm nay khá tốt mà, chỉ cần đẩy ra ngoài một chút nữa thôi là tốt rồi, sao lại vấp ngã chứ. Cậu đúng là..."
"Xin lỗi."
Cố Tiểu Lâm phiền não gãi đầu: "Hai ngày sau lại quay đi, cậu đừng để vết thương nặng thêm đấy."
Bàn tay Lộ Đinh đều bị xoa thuốc. Thư ký trường quay còn dặn cậu đợi vết thương hết rát rồi lại băng bó, đừng buồn. Cậu cảm ơn một tiếng rồi rời đi. Hai bàn tay bị bôi thuốc đỏ đến đỏ au. Lộ Đinh đứng dưới ánh mặt trời một chốc, có chút mờ mịt. Hôm nay là cuối tuần, Trình Vực hẳn là ở nhà.
Lúc đến dưới toà nhà Trình Vực ở rồi, Lộ Đinh lại do dự. Bị đưa đến và chủ động tìm tới cửa là biến hoá long trời lở đất. Cậu bước hai bậc lên hành lang cũ kỹ rồi lại quay đầu đi xuống, tâm loạn một đoàn, không biết nên làm sao. Cậu cứ ở trong hành lang đi lên rồi lại quay xuống. Thỉnh thoảng có người đi qua, nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái.
Phiền phiền nhiễu nhiễu một lúc lâu, cuối cùng Lộ Đinh vẫn cắn răng đứng ở bên ngoài phòng Trình Vực, giơ tay gõ cửa.
Cửa gần như là ngay lập tức được mở ra. Trình Vực đứng ở sau cánh cửa, để mình trần, ven sườn, bên eo và trên cánh tay đều có hình xăm. Lộ Đinh nhìn thấy trên sàn nhà ở phía sau hắn có một cây guitar, còn có mấy quyển nhạc rải rác. Cậu đột nhiên không biết nói gì, cứng họng đứng yên như vậy.
Trình Vực chống tay lên cửa, không có ý muốn cho cậu vào, hỏi: "Có việc?"
Có việc gì đây?
Lộ Đinh chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, nhỏ giọng nói: "Mang... mang trả quần áo cho cậu."
Trình Vực nhìn chiếc áo sơ mi trắng rộng mà Lộ Đinh đang mặc, cười nói: "Mặc trên người để trả?"
Lộ Đinh bế tắc rồi. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Đúng lúc Lộ Đinh cảm thấy xấu hổ không thể chịu được nữa, muốn quay đầu chạy thẳng, Trình Vực lại mở rộng cửa ra, nói: "Vào đi."
Lộ Đinh thở phào nhẹ nhõm, vai kề vào lồng ngực trần trụi của Trình Vực mà vào. Cậu lễ phép khom lưng cởi giày, nhưng Trình Vực lại không chuẩn bị dép lê cho cậu, cậu đành phải để chân trần đứng đó, không biết phải làm sao. Trình Vực lại ngồi lên sô pha, nhặt mấy quyển nhạc rải rác trên đất lên nhìn.
Thật vất vả mới vào được trong phòng, Lộ Đinh đánh liều, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.
Trình Vực ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ liếc một cái. Lộ Đinh giật mình, giải thích: "Quần áo trả lại cho cậu."
Trình Vực không cúi đầu, đặt quyển nhạc sang một bên. Hắn chỉ nhìn cậu, nhìn cậu run run cởi từng nút áo từ trên xuống dưới, lộ ra bờ vai thẳng tắp, lồng ngực phập phồng và cái rốn lõm. Cậu gấp gọn áo lại rồi đặt trên tủ giày.
Trình Vực: "Cậu còn mượn quần lót của tôi đấy."
Lộ Đinh: "Hôm, hôm nay tôi không mặc cái kia, tôi..."
"Lại đây."
Lộ Đinh dợm bước, Trình Vực lại nói: "Cởi hết ra."
Chuyện có khó hơn đi chăng nữa thì chỉ cần đầu xuôi là đuôi cũng lọt. Lộ Đinh gần như là cấp tốc cởi quần bò ra, cả quần lót cũng tuột, gấp gọn gàng đặt lên trên áo sơ mi, cả người trần trụi. Rèm cửa thông ra ngoài ban công được mắc lên, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, từ trong phòng có thể nhìn thấy vài căn nhà xa xa.
Trình Vực duỗi tay về phía cậu: "Chó con, lại đây nào."
Lộ Đinh đắm chìm trong tình cảnh mà Trình Vực xây dựng, cậu cúi người, hai đầu gối chạm đất, không để ý vết thương trên tay, nhớ rõ lời Trình Vực đã dạy, hạ eo, vểnh mông, làn da trắng nõn hiện ra dưới ánh mặt trời. Cậu dùng cả tay và chân bò đến bên chân của Trình Vực, tính khí đã cứng lay động theo từng động tác, ngón chân cuộn tròn, áp gò má lên bàn tay hắn.
Cậu vứt bỏ toàn bộ vui buồn của bản thân, thế giới rộng lớn thu lại thành căn phòng nho nhỏ này.
Trình Vực xoa gò má Lộ Đinh, hỏi: "Tay làm sao thế?"
Lộ Đinh quỳ thẳng, hai tay chống về phía sau, tách đầu gối ra, nói: "Lúc quay phim bị ngã."
Trình Vực nhíu mày, mặt lạnh đi, rút tay ở trên mặt Lộ Đinh về. Lộ Đinh ngửa mặt lên cũng không thể giữ cái tay ấy lại.
"Quỳ lên sô pha, vểnh mông lên."
Lộ Đinh hoàn toàn không có tâm tư thắc mắc, ngoan ngoãn lên sô pha quỳ, nhoài người lên phần lưng ghế, mông vểnh cao. Cậu không dám quay đầu nhìn lại, cũng không biết Trình Vực muốn làm gì, chỉ nằm úp sấp như vậy, cơ thể triệt để hưng phấn rồi, không thể khống chế được nắm chặt tay thành đấm.
"Bốp—"
Trình Vực thế mà lại đánh mông cậu một cái. Lộ Đinh sợ đến kêu đau một tiếng, co rúm người lại, phần da trắng nõn bình thường không tiếp xúc với ánh mặt trời nhanh chóng ửng hồng. Cậu theo bản năng muốn trốn, Trình Vực lại không chút nể nang mà đánh thêm cái nữa, âm thanh lanh lảnh khiến Lộ Đinh vừa thẹn vừa đau.
Cậu đang trần truồng nằm úp sấp ở trên sô pha để một người đàn ông khác đánh cho cái mông tê rát.
Trình Vực đánh hai cái rồi ngừng, nhìn bờ mông sung huyết ửng hồng của Lộ Đinh. Nửa người dưới của cậu đều nhũn ra, lưng căng cứng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, xương bả vai hơi nhô lên run rẩy.
"Biết sai chưa?"
Lộ Đinh hoàn toàn mất bình tĩnh, cắn môi lắc đầu.
Trình Vực chỉ đánh đúng một bên, lại bốp một tiếng.
"Nói chuyện."
Lộ Đinh thở hổn hển đáp: "Không, không biết."
Tay Trình Vực xoa nắn từ sống lưng Lộ Đinh xuống dưới. Phương thức âu yếm gãi không đúng chỗ ngứa này lại khiến cho dục vọng của Lộ Đinh bùng lên, nhưng cậu còn chưa kịp sa vào, Trình Vực đã lại đánh một cái.
"A—"
Trình Vực lạnh lùng nói: "Cậu là chó con của tôi, vậy tôi là gì của cậu?"
"Là..." Câu trả lời đã ở ngay mép rồi, Lộ Đinh lại cắn môi không nói. Mông lại bị vỗ một cái, cậu đau đớn kêu lên. Thứ khiến cậu khó chịu nhất không phải đau đớn trên mông này mà là trách cứ của Trình Vực. Cậu như con chó nhỏ không bắt được đĩa về.
"Tôi, tôi là chó con, là chó con của chủ nhân—"
Trình Vực hài lòng xoa đầu cậu, tiếp tục nói: "Từ đây, đến đây—"
Ngón tay đầy vết chai do chơi nhạc cụ nhiều năm của Trình Vực theo mỗi lời hắn nói mơn trớn từng điểm trên cơ thể Lộ Đinh, từ bả vai mượt mà, bụng dưới nhẵn nhụi, bờ mông ửng hồng đến ngón chân co quắp.
"Đều là của tôi. Sao cậu lại có thể làm mình bị thương chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.