Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 14: Cô đột nhiên quay mặt đi




Từ lúc mắt của Thiên Nhu mất ánh sáng cho tới nay, cô đã nỗ lực ròng rã 3 năm, không phải là chưa từng có qua cơ hội, cũng không phải là không có giác mạc thích hợp, chẳng qua, lần nào cũng bởi vì vấn đề tiền bạc nên bị bệnh viện mắc kẹt lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác đoạt đi cơ hội phục hồi thị lực, anh nhớ rõ cô gái nhỏ trước mặt này, trước sau cô vẫn luôn đứng thẳng người, dù đôi mắt đỏ bừng bừng, trong lòng thống khổ khuất nhục, cũng thủy chung kiên trì cho dù bị đánh ngã.
“Thiên Tuyết, tôi tin tưởng em, nhưng em cũng phải đồng ý với tôi, nếu như có khó khăn thì phải nói ra, không nên suy nghĩ tới những phương pháp xử lí quá nguy hiểm hoặc là quá cực khổ, được không?” Lam Úc nhỏ nhẹ nói.
Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết chua xót, nhưng vì cảm động mà cười với anh, cô gật đầu một cái.
Bất kể như thế nào, chỉ cần Thiên Nhu có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa, thì cái gì cũng đều tốt.
Lại là đêm khuya, tựa hồ mỗi một lần nhen nhúm hi vọng hay rơi vào tuyệt vọng cũng đều trong đêm tối, cô nhớ ngày đó, trong bữa tiệc sáng chói xa hoa, không hiểu tại sao, Trình Dĩ Sênh luôn khiêm tốn lại đưa cô tới tham gia một bữa tiệc như vậy, anh chỉ nói là bạn bè, muốn đưa cô đến đây để cô biết một chút về thế giới thượng lưu là như thế nào, cô tình nguyện tin tưởng anh, nhưng mà không ngờ, tại đêm đó, nghênh đón mình là sự phản bội thê thảm nhất.
Mà sau tất cả là tuyệt vọng, thống khổ nghiêng trời lệch đất, liên tiếp theo nhau mà đến.
Hiện tại, tình hình của Thiên Nhu rất không dễ dàng mới có hi vọng, cô không thể để những chuyện này đánh ngã, cho dù sau lưng không có ai chống đỡ, cô cũng phải kiên cường chịu đựng, Dụ Thiên Tuyết, Tiểu Nhu nhất định phải nhìn thấy, cố gắng lên!
*****
Sáng tinh mơ, tòa nhà Lịch Viễn rộng lớn, những tia nắng lấp lánh chói mắt.
Sáng sớm Dụ Thiên Tuyết đã đến công ty, cần cù thật thà và bận rộn, cô là một nhân viên nho nhỏ ở phòng thị trường của công ty này, cuộc sống hàng ngày đơn giản 9 giờ sáng 5 giờ chiều, cô luôn cố gắng gom góp tiết kiệm một số tiền lớn, nói thì dễ làm mới khó biết bao!
Cô cắn môi, thất thần suy nghĩ biện pháp mau chóng có tiền, lại không để ý tách trà trong tay đã bị tràn, nước nóng làm tay của cô bị thương.
“Há.....” Cô cau mày, vội vàng tắt công tắc máy đun nước.
Tay đau đến muốn chết, vội chạy đến phòng trà nước dội nước lạnh, lại bị đồng nghiệp đi ngang qua đụng vào, người đó nhíu mày nhìn cô: “Thiên Tuyết, sao cô còn ở chỗ này?”
Dụ Thiên Tuyết hơi tò mò, quan sát bốn phía một cái: “Thế nào, có chuyện gì sao?”
Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đồng nghiệp nói: “Cô nhanh lên một chút, đi ra đại sảnh ngay lập tức, hôm nay ông chủ đến đây thị sát, cô có biết, hơn nửa năm nay anh ấy chưa tới lần nào, mau mau chuẩn bị đi!”
Đồng nghiệp nói xong liền đi luôn, Dụ Thiên Tuyết sững sờ, vội rút khăn giấy ra lau tay, cô sửa sang sơ qua quần áo một chút rồi đi theo xuống lầu, cô làm ở Lịch Viễn khoảng hơn 3 tháng, chỉ nghe từ miệng những đồng nghiệp khác nói ông chủ thần bí này là một người vô cùng khí phách, tựa hồ anh cũng không có gì kì lạ, chẳng qua là dù mấy tháng không tới thị sát, nhân viên Lịch Viễn cũng không dám buông lỏng công việc, có thể thấy được uy tín của anh.
Trong đại sảnh trống trải, tất cả các nhân viên ăn mặc chỉnh trang xếp thành hai hàng, chính giữa là thảm trải nền.
Trong lòng của Dụ Thiên Tuyết khẽ rung động, cô không dám thở mạnh, lẳng lặng theo nam đồng nghiệp kia đi tới cuối hàng, ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, cô biết, đây chỉ là kiểm tra mà thôi, cô phải chú ý không được phạm lỗi, che lấp bản thân mình là tốt rồi.
Ngoài cửa lớn công ty, tiếng thắng xe truyền đến, mấy nhân viên cấp cao toàn thân âu phục màu đen nghiêm trang, sắc mặt cung kính, cùng nhau đi tới, có người tiến lên mở cửa xe, bên trong, một bóng dáng cao ngất cường tráng bước ra, gương mặt lạnh lùng bá khí lộ ra khí chất vương giả tự nhiên, giám đốc ghé vào lỗ tai của anh nói gì đó, nhưng anh không để ý tới, chỉ là môi mỏng khẽ mở, nói một câu: “Cầm báo cáo quý này tới cho tôi xem là được rồi, không cần dài dòng.”
“Dạ, dạ.” Trên trán của giám đốc rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, gấp rút đáp ứng.
Anh đi thật nhanh, Dụ Thiên Tuyết đứng trong hàng nhân viên vốn không thu hút, nhưng khi nhìn thấy anh, trong nháy mắt, cô đột nhiên quay mặt đi, động tác còn rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, động tác kia.....Quá nổi bật rồi!
Bước chân của Nam Cung Kình Hiên chậm lại, theo bản năng liếc về phía phương hướng khác thường đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.