Chiến Tranh Vũ Trụ

Chương 7: Nói chuyện với chủ tịch nước




Hai hôm sau, ở gần cái hố nổ có rất nhiều máy móc và các nhà khoa học hàng đầu của các nước trên thế giới  đều đang  đứng gần đó. Các nhà khoa học đều bận rộn quan sát tỉ mỉ từ những hạt cát xung quanh chiếc hố. Một nhà khoa học Trung Quốc không chịu được mà than.
- Chết tiệt! Tại sao kể cả một mảnh nhỏ cũng không tìm được chả nhẽ nó không vỡ ra sao.
Mọi người đều quay lại nhìn nhà khoa học Trung Quốc đó. Một nhà khoa học Mỹ không chịu được liền sử dụng tiếng trung nói.
- Lâm Phong sao ông không chuyên tâm mà tìm đi nếu chúng tôi tìm được thì nó là của chúng tôi nhá.
Nhà khoa học người Trung Quốc liền cáu gắt.
- Mark à ông thử nói lại xem nào.
Đang lúc mà mọi người đều đang xem hai người cãi nhau thì một người lính vào báo cáo.
- Kính thưa mọi người, đã tìm thấy vật thể không xác định đó rồi.
Khi được người phiên dịch nói lại mọi người nghe thấy vậy đều nhao nhao lên hỏi.
- Nó ở đâu?
- Mau mang nó lại đây.
- Nhanh cho tôi xem.
Người lính lại dơ tay lên cho mọi người trật tự rồi nói.
- Hiện tại nó là quyền sở hữu của một người và người đó sẽ mang ra đấu giá.
Mọi người đều gào thét lên. Một nhà khoa học của Việt Nam đứng ra nói.
- Không được đây là quyền sở hữu của quốc gia.
Mọi người quay lại nhìn nhà khoa học đó và âm thầm khinh bỉ, có người nói.
- Ông nói hay nhỉ đây là người ta nhặt được, giờ là quyền sở hữu của họ. Họ muốn làm gì chẳng được, không lẽ ông chứng minh được vật đó là của các ông đánh rơi sao.
- Đúng rồi đó.
Mọi người đều lên tiếng chỉ trích người vừa phát ngôn. Thấy mọi người lại tranh cãi nhau thì người lính đó lại nói tiếp.
- Tôi thấy các vị nên chuẩn bị cho cuộc đấu giá đi.
Nghe thấy vậy mọi người đều lấy điện thoại ra và liên lạc trở về với nước mình và tất cả đều nhận được một từ đó là bằng mọi giá phải có được thứ đó. Trong khi đó Lê Duy Phong lại đang nói chuyện với một người.
- Cậu tìm ta có việc gì.
Vị trung tá liền đặt ra câu hỏi.
- Cháu muốn gặp chủ tịch nước.
- Cậu có việc gì có thể nói với tôi.
Vị trung tá không cảm xúc nói. Lê Duy Phong lại không nhanh không chậm trả lời.
- Việc này có liên quan đến thứ mà các nước khác đều muốn có.
- Cậu chờ tối một lúc.
Nói rồi viên trung tá đứng lên lấy điện thoại gọi điện. Một lúc sau thì viên trung tá quay lại nói.
- Chủ tịch nước muốn gặp cậu.
Nói rồi đưa điện thoại cho Lê Duy Phong rồi quay người đi luôn. Lê Duy Phong tiếp lấy điện thoại chưa kịp nói gì thì bên kia đã nói trước.
- Cậu là Lê Duy Phong, cậu năm nay 18 tuổi và thi trượt đại học. Vài ngày trước cậu có nhặt được một thứ không phải của trái đất và bây giờ cậu muốn mang nó ra đấu giá. Và lúc này cậu gọi điện cho tôi là có việc gì đây.
Lê Duy Phong sững sờ khi nghe một loạt điều trên nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần nói.
- Cháu sẽ chia thứ đó ra làm 4 phần, 3 phần đấu giá còn 1 phần thì sẽ cho nước nhà, ngài thấy sao về điều này.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi nói.
- Điều kiện của cậu là gì?
Lê Duy Phong thấy mọi việc đều xuôn xẻ liền nói.
- Chỉ cần nhà nước bảo vệ cháu và gia đình là được.
Đầu dây bên kia liền nói luôn.
- Tốt! Thành giao, tôi sẽ phái 10 người bộ đội đặc chủng bảo vệ cậu và gia đình. Còn tí nữa sẽ có người đến lấy hàng.
Nói rồi bên kia tắt máy luôn. Lê Duy Phong lại đưa điện thoại cho viên trung tá rồi bước lên nhà. Khi vừa lên đến phòng Lê Duy Phong đóng chặt cửa lại rồi lấy tay lau mồ hôi.
- Phù! May mà mọi chuyện thuận lợi. Không ngờ nói chuyện với chủ tịch nước lại áp lực đến vậy. Này hệ thống ngươi nói xem đây là uy áp của người bề trên sao.
Hệ thống khinh thường nói.
- Chủ nhân chỉ là một chủ tịch nước nho nhỏ đã làm ngài sợ đến vậy rồi thì không biết khi ngài gặp người tu luyện sẽ như thế nào?
Lê Duy Phong liền phản bác lại.
- Ngươi nói hay nhỉ, ta ngay cả chủ tịch huyện còn chưa gặp mà bây giờ nói chuyện với chủ tịch nước chả không run sao.
Hệ thống cũng không muốn tranh cãi liền nói.
- Chủ nhân ngài lên đi ngủ sớm để ngày mai còn đấu giá.
- Ừ nhỉ ta phải nghỉ sớm thôi.
Vừa định tắt đèn Lê Duy Phong thấy một bóng đen lại gần mình. Đang định thét lên thì bóng đen đó lại nói.
- Tôi là người mà chủ tịch nước phái đến để mang thứ đó đi.
Lê Duy Phong nhìn bóng đen và hỏi hệ thống.
- Này hắn ta có nghe thấy ngươi nói không.
Hệ thống khinh thường nói.
- Chủ nhân ngài yên tâm hai chúng ta nói chuyện trong đầu ngài làm sao hắn nghe thấy được.
- Vậy thì may quá.
Nói rồi quay sang bóng đen kia nói.
- Anh chờ tôi một tí.
Lê Duy Phong liền đưa một bọc túi cho bóng đen. Vừa nhận được bọc túi thì bóng đen biến mất luôn.
- Này hệ thống hắn đi chưa vậy.
- Hắn đã đi xa rồi chủ nhân, tôi không ngờ ở đây lại có người tu luyện.
Lê Duy Phong ngạc nhiên.
- Hắn là người tu luyện sao chả trách. Thôi kệ ta đi ngủ ngày mai là một ngày dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.