Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 87: Kết Cục






Diệp Quân Lâm nhìn mọi người Diệp gia, thì thầm: “Diệp Nhất Long, Ngô Nhã Lệ, Diệp Vũ Phi, Diệp Thiên Thiên, Đồng Ngọc Lâm, Diệp Long Hưng, Quách Linh Phi, Dịch Bằng Phi, Trương Lan! Còn có Diệp Nam Huy!”
“Tất cả mọi người ngắng đầu lên cho tôi!!!”
Từng người bị gọi đến tên, tim như từ cỗ họng bay ra ngoài.
Bọn họ cũng hiểu điều này có ý nghĩa gì?
Điều này tương đương với Diêm vương gia gạch tên họ trên số sinh tử.
Bất quá nghe được lời nói của Diệp Quân Lâm, mỗi người đều ngắng đầu!
“Vân Đình do các người giết chết!?”
Diệp Quân Lâm nhìn bọn họ hỏi.
“Không phải…”
Khi có người vừa muốn phủ nhận, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Diệp Quân Lâm.
Mọi người đều gật đầu!
Lúc này không thừa nhận so với thừa nhận thì tình cảnh còn thảm hơn!
“Mọi người quỳ gối trước phần mộ Vân Đình sám hối ba ngày ba đêm!!!
Thanh âm của Diệp Quân Lâm vô cùng băng lãnh.
Vương Uyên vung tay lên, lập tức có người đem đám người Diệp Nam Huy áp giải đến quỳ trước phần mộ.
Diệp Quân Lâm nhìn phần mộ Lục Vân Đình, mỉm cười nói: “Vân Đình! Kẻ thù sát hại cậu hôm nay tôi đã bắt được, tôi để cho bọn họ sám hối trước mặt cậu đây! Tôi sẽ để cho từng người phản bội cậu xuống đó cùng cậu!”
Vợ chồng Lục Học Văn vẫn đang khóc.
Diệp Quân Lâm vì nhà bọn họ đã làm rất nhiều, rất nhiều…
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía những người khác trong Diệp gia.
“Diệp Nhất Long, Ngô Nhã Lệ? Còn nhớ rõ đêm đó các người đánh gãy chân tôi như thế nào không?”
Diệp Quân Lâm lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Suýt chút nữa làm hai người sợ quá khóc.
“Úc cóc gat…: Đáng sợ hơn khi Diệp Quân Lâm đi tới từng bước.
Diệp Nhất Long cùng Ngô Nhã Lệ muốn lui lại tránh ra, nhưng phía sau tất cả đều là nòng súng lạnh như băng, bọn họ không chỗ tránh né.
Cho đến khi Diệp Quân Lâm đứng trước mặt bọn họ.
Diệp Quân Lâm từ Diệp Nhất Long cầm trong tay gậy đánh bóng kia, anh quan sát rồi nói: “Đây chính là cây gậy sáu năm trước dùng để đánh gãy chân tôi!? Không nghĩ tới ngươi còn giữ nó, muốn hôm nay lại đánh gãy chân tôi một lần nữa?”
“Rầm rầm rằm…”
Ý thức được chuyện gì, hai người dập đầu liên tục, nói với Diệp Quân Lâm: “Quân Lâm tha chúng tôi đi! Chúng tôi không dám nữa! Cậu muốn tôi trở thành cũng được!”
Diệp Quân Lâm trong tay vuốt gậy đánh bongsb kia, cười lạnh nói: “Buổi tối sáu năm trước các người có tha cho tôi sao? Sao không có chút lương tâm nào vậy?”
“Đó là chúng tôi bị ma xui quỷ khiến…”
“Phanh!”
“Ngao ô!!”
Diệp Nhất Long vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm một gậy nện trên đầu gối của hắn, lập tức vỡ vụn, hắn kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
“Năm đó anh làm vậy với tôi mà!”
“Phanh!”
“Ách all!”
Diệp Quân Lâm dùng gậy đánh gãy tay chân Diệp Nhát Long, hắn ta đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, âm thanh thảm thiết vẫn vang vọng ở đây.
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Ngô Nhã Lệ.
“Đừng động tới tôi, tôi chỉ là một phụ nữ!”
Ngô Nhã Lệ chống đỡ bản thân.
“Cô cũng là một người phụ nữ rắn rết!”
“Phanh!”
Diệp Quân Lâm không chút lưu tình, cắt đứt tay chân Ngô Nhã Lệ.
Ném hai người họ trước phần mộ Lục Vân Đình để sám hối.
Dù sao bọn họ cũng tham dự chuyện kia!
Diệp Quân Lâm vừa nhìn về phía Diệp Kiện Sâm cùng với cha mẹ nuôi.
Đám người Diệp Kiện Sâm cúi đầu, cũng không dám nhìn Diệp Quân Lâm.
“Thật sự không nghĩ các người sẽ có một ngày như thế này!”
Diệp Quân Lâm tự giễu nói.
“Tôi tự thấy chưa hề làm sao điều gì! Từ nhỏ đến lớn tôi đều vì cái nhà này mà phần đấu, vì báo ân các người làm mục tiêu! Là ai đã làm cho Diệp gia đang suy sụp đầy lên cao? Là tôi a!?2 Tôi cũng đã làm hết tình hết nghĩa!?”
Diệp Quân Lâm hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.