“Bùm!”
Lý Tử Nhiễm vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Quách Long Đằng cũng choáng váng.
Anh ta nghĩ rằng Lý Tử Nhiễm là tự nguyện đến đây.
“Lê Nguyên cháu nói gì thế? Mau im miệng!” Ngô Thị Lan và những người khác vội vàng hét lên.
Vẻ mặt của Quách Phi Hồng vô cùng xấu, ông ta nhìn chằm chằm Lý Tử Nhiễm rồi hỏi: “Cô không muốn gả cho con trai tôi?”
Lý Tử Nhiễm lắc đầu: “Tôi không muốn!”
“Ha ha ha ha…” Quách Phi Hồng cười lớn.
Chuyện này rõ ràng là không để mặt mũi nhà họ Quách vào mắt.
Trong bữa tiệc đính hôn lại nói là không muốn!
“Lê Nguyên, cháu đang nói cái gì vậy?
Cháu nhất định phải gả!” Ngô Thị Lan và những người khác hét lên.
Đến lúc này rồi không thể để cho Lý Tử Nhiễm có cơ hội phản kháng.
Quách Phi Hồng cũng cười giêu cợt: “Đúng, không sai! Cô đã đến tiệc đính hôn rồi thì dù không muốn cũng phải gả!”
Quách Long Đằng mỉm cười: “Đàn em, em không có lựa chọn nào khác!”
“Tôi xem ai dám kiếm chuyện với vợ tôi?
Muốn chết sao?”
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên.
Bên ngoài cùng lúc tiến vào mấy người.
Một bóng dáng cao lón xuất hiện.
Đó là Diệp Quân Lâm.
Mọi người đều thở chậm lại.
“Chồng ơi…“ Lý Tử Nhiễm kêu nhẹ.
Ngay cả khi chưa có giấy đăng ký kết hồn, trong lòng Lý Tử Nhiễm vẫn xem Diệp Quân Lâm là chồng của mình.
“Vợ ơi em yên tâm, có anh ở đây không ai có thể bắt nạt em!” Diệp Quân Lâm ôm Lý Tử Nhiễm vào lòng.
“Oanh!”
Mọi người trong phòng đều sững sờ nhìn hai người họ bằng ánh mắt không thể tin được.
Đặc biệt là nhà họ Quách, khuôn mặt của họ đỏ lên nhìn vô cùng xấu xí.
Trong bữa tiệc đính hôn do nhà họ Quách tổ chức, lại có một người đàn ông lạ mặt chạy ra ôm con dâu tương lai của nhà họ Quách và gọi vợ.
Mặt mũi nhà họ Quách biết để vào đâu vào đâu?
Đây là nỗi xấu hổ của nhà họ Quách!.