Anh ta nhớ rõ trước khi Thạch Thanh Sơn chết đã nói với anh ta: Thành phố Kim Lăng có sự tồn tại của một người mà không ai chọc vào được, bảo anh ta mau rời đi, nếu không sẽ chết.
Xem ra chính là người này!
Anh ta lại vẫn là chồng của Lý Tử Nhiễm!
Lúc này, Lữ Chiến đã ổn định được cảm xúc, mặt anh ta bình tĩnh cười nói: “Ngài quả là lợi hại, hai tên đầy tớ không dùng được này của tôi khiến anh chê cười rồi.
Ngài có thể nói ra chút thân phận được không?”
Diệp Quân Lâm cười.
Xem ra tên này quả thực có bản lĩnh.
Chết đến nơi rồi còn có thể bình tĩnh như thế.
Chẳng trách đám người này Thạch Thanh Sơn cũng không phải là đối thủ!
Chiến thần Diêm La lạnh lùng cười: “Anh cũng không có tư cách được biết thân phận của anh ấy!”
“Ngài có thể kết bạn không? Chúng ta cũng không thực sự có mâu thuẫn, chỉ là hiểu lầm mà thôi! Ở đây tôi xin lỗi! Mặt khác, hai tên đầy tớ của tôi đã chết rồi, chuyện này coi như xong đi?”
Lữ Chiến muốn gạt bỏ chuyện này.
“Hửm? Cứ như thế là xong? Anh xong cái gì?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng cười.
Lữ Chiến cười: “Ngài có phần không biết, bối cảnh của tôi cũng không phải một người bình thường có thể lay chuyển được! Giải quyết trong hòa bình chỉ có chỗ tốt với anh!”
Trương Đông Húc cũng nói.
Sắc mặt Lữ Chiến được xoa dịu không ít.
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Giết!”
Chiến thần Diêm La nhận được mệnh lệnh liền ra tay.
“Thân phận của tôi là Nam Hồng…”
Lữ Chiến thét khàn cả giọng.
“Phụt phụt!”
Một ngụm máu phun mạnh ra như tên Thân thể của Lữ Chiến ngã thẳng xuống đất.
Cuối cùng anh ta cũng phải trả giá đắt vì hành động ác độc của mình.
Nhà họ Trương đều bị dọa đến ngây ngốc.
Thật sự dám ra tay với Lữ Chiến?
Không nghe anh ta nói cho hết thân phận của mình?.