Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2629:




Chương 2629:

Phó Bình ngẩng cao đầu, và hét lên trước mặt nhiều người: “Tôi không có sai!” “Đúng vậy, tất cả các người chỉ là đang bị lừa gạt! Diệp Lâm Quân chắc chắn không phải hậu duệ của Tà Thần!

Nếu không làm sao khác chúng ta có thể sống sót trở về?” Ninh Y Nhiên cũng phụ họa theo.

“Thật ngoan cố, nói thêm cũng vô dụng! Đốt chết bọn họ!” Người chủ sự ra lệnh.

Ngay lập tức có người tiến lên phóng hỏa.

“Bùm!” Ngọn lửa đột ngột bốc lên…

“Họ đã bị Diệp Lâm Quân tẩy não rồi, chỉ có ngọn lửa mới có thể thiêu rụi tội lỗi của họ!” Lâm Phi Dương trầm mặc nói.

“Tôi thấy các người mới là tà ma ngoại đạo đó.’ Đột nhiên, một âm thanh từ xa truyền đến.

“Âmf”

Cùng lúc đó, một luông gió thổi tới, thổi tắt ngọn lửa đang cháy bập bùng.

Một thân ảnh từ xay bay tới.

Diệp Lâm Quân! Khi nhìn thấy Diệp Lâm Quân, Phó Bình và Ninh Y Nhiên vẫn còn ngây ngất, gân như hét lên vì phấn khích.

Đồng thời, tình cảm thiếu nữ của các cô gái cũng được trộn lẫn trong đó! Người hùng trong tâm trí họ đang ở đây để cứu họi “Cái gì? Diệp Lâm Quân!” Chỉ riêng danh hiệu này thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người có mặt phải khiếp sợi Bọn họ có thể làm gì anh ta? Nhất thời, hàng nghìn người kinh hãi nhìn về phía Diệp Lâm Quân.

Lâm Phi Dương tuy rằng tức giận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi! Diệp Lâm Quân mạnh như thế nào, anh ta biết rất rõ ràng! Diệp Lâm Quân tiến đến trước mặt hai người Phó Bình và Ninh Y Nhiên nói: “Đứng dậy, ai dám bắt hai người quỳ!” Cả hai nghe Diệp Lâm Quân nói và đứng dậy.

Hành vi này lại khiến gia đình họ tức giận! “Được lắm, hai người là đồ phản trắc! Còn cả tên tà ma ngoại đạo này nữal”

“Từ nay về sau, hai người đã bị khai trừ gia tộc! Hai người là nỗi xấu hổ lớn nhất của chúng tai”

Diệp Lâm Quân bật cười: “Các người cứ mở miệng nói tà ma ngoại đạo, tôi nghĩ các người mới là tà ma ngoại đạo lớn nhất đấy?”

“Không tính rõ tình huống lại muốn trừng phạt ngườicủa:chính:mình!Hơn.nữa còn dùng lửa tàn khốc muốn thiêu cháy họ! Là ai cái quyền đã cho người có-quyền:đó?”

“Chúng tôi.:”

Vài người đang muốn nổi giận, nhưng lại bị ánh mắt dữ tợn của Diệp Lâm Quân làm cho.

sửng sốt.

“Đây là chuyện gia đình của chúng tôi, làm gì đến lượt cậu chõ mũi vào, chúng tôi xử lý hai người họ thế nào, cậu quản được à!”

Một bà già tức giận nói: “Hừ, tôi không quản được?”

Diệp Lâm Quân giêu cợt: “Đó là chuyện gia đình của các người không sai! Nhưng các người đang ở Lạc Việt, mỗi người trong các người đều là người Lạc Việt!:Lẽ nào.các người muốn.vượt khỏi Lạc Việt sao?”

“Các người đối xử tàn nhãn với người nhà như vậy, vậy thì có thể tưởng tượng được đối xử với người ngoài sẽ tàn nhẫn như thế nào?”

“Cậu!”

Mọi người ở đây đều bị Diệp Lâm Quân chọc tức.

“Nhưng Diệp Lâm Quân:cậu và Lạc Việt có quan hệ gì? Cậu đang ở trong Lạc Việt, một đại ma đầu như cậu có tư cách gì để nói?”

“Nói chúng.ta độc ác? Không tuân theo quy tắc của Lạc Việt? Còn cậu? Người thừa kế, cậu cùng thuộc hạ không biết làm ra quá nhiều chuyện độc ác! Cậu còn mặt mũi nói chuyện về độc ác với chúng tôi.sao?”

“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân anh là ít tư cách nhất nói ra lời này nhất! Anh cho rằng mình thật sự là bá chủ một phương sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.