Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 250: Chứng Cứ Vô Cùng Xác Thực






Giao Vũ Tường hiểu ra, chỉ vào Ngô Mỹ Lệ và nói: “Vâng! Ngô Mỹ Lệ, nếu ba con đĩ các người quỳ xuống vì anh ấy, sau này tôi sẽ trừng phạt nhẹ các người! Nếu không, hai người đàn ông các anh và cô sẽ hồi hận!”
Cả ba Ngô Mỹ Lệ đều sững sờ.
Đây có phải là hai kẻ ngốc? Họ không rõ về tình hình? Bây giờ họ có đang ở trong tình trạng tuyệt vọng không? Không phải chính họ bị Giao Vũ Tường nói như vậy khiến ba người Ngô Mỹ Lệ rất tức giận.
“Các người còn chưa tỉnh sao? Ba người các người đúng là đồ ngu ngóc!” Giao Vũ Tường chế nhạo.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy ai đó thật ngốc nghéch.
Ngô Mỹ Lệ trực tiếp hét lên: “Chiến đấu! Đánh chết anh ta cho tôi! Hôm nay tôi chỉ muốn nhìn thấy chúng bò ra khỏi đây!” Ngô Mỹ Lệ ra lệnh.
Các huấn luyện viên thể hình lâu ngày không chịu nỗi, lần lượt chạy đến, vung vầy thanh sắt.

“Bang!”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Vào lúc này, cánh cửa bị khóa đột ngột bị cưỡng bức mở ra.
Ngay sau đó, rất nhiều người mặc đồng phục từ bên ngoài xông vào.
Có cảnh sát và bộ đội.
“Đừng cử động! Bỏ vũ khí xuống!”
“Đừng cử động!”
Một nhóm huấn luyện viên thể hình chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, và tất cả đều ngã xuống đất.
Cơn đau ập đến sau khi bị đập mạnh xuống đất khiến họ tỉnh táo.
Hóa ra là quân đội và cảnh sát ở đây! Họ đã kết thúc! Mọi người đều thèm muốn vẻ đẹp của Ngô Mỹ Lệ, vì vậy họ đã đến để dạy cho họ một bài học.
Không ngờ, có một sự kiện lớn trên gian hàng! Không chỉ họ, mà Ngô Mỹ Lệ và những người khác cũng chết lặng.
Cao Lập Thịnh kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm và thốt lên: “Thật ra anh đã gọi cảnh sát?”
“Chính xác mà nói, họ đang tìm anh vì những thứ khác, nhưng họ chỉ tình cờ thấy anh tấn công bằng vũ khí, vì vậy họ phải bổ sung thêm người.
Đây là một tội ác!” Diệp Quân Lâm cười nói.
Ngô Mỹ Lệ ngơ ngác nhìn anh ấy.

Nếu là gọi cảnh sát, vậy thì chỉ cần cảnh sát là tốt rồi.
Tại sao những người của quân đội cũng ở đây? Cô ta nghi ngờ! Rắt bối rồi!
Đội trưởng Lục Thiên Minh dẫn đầu phát lệnh truy nã: “Theo chứng cứ kết luận! Ngô Mỹ Lệ, ba người đã phạm các tội cố ý gây thương tích, gian lận thương mại, biển thủ công quỹ, làm rò rỉ bí mật công ty… và bây giờ anh đã bị bắt!”
“Nhân tiện, có thêm hai tôi nữa: trật bánh trong hôn nhân và hành hung có vũ khí!” Lục Thiên Minh nói thêm hai nữa.
Rốt cuộc, mọi người đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi! Những tội này đủ để ba người này chét trong tù! Nghe được những lời buộc tội này, cả ba người đều sửng sốt.
Con đường bí mật đã qua.
Mọi thứ đã được khám phá.
Tất cả họ đều thừa nhận những cáo buộc này, và đó là sự thật.
Nhưng có chuyện gì với một sô người trong quân đội? Họ đang làm cái gì ở đây? Cả ba phân vân!
Lúc này, một sĩ quan mang quân hàm trung úy đến gặp Ngô Mỹ Lệ và ba người họ, họ đưa ra giấy ủy nhiệm và nói: “Tôi đến từ Cục Chính trị Quân khu Tô Châu-Hàng Châu! Theo chứng cứ kết luận, ba người bị nghỉ phá hoại hôn quân! Hiện tại cơ quan pháp luật liên hợp đang xử lý các người.

Các người sẽ bắt giữ!
Có ai phản đối không?”
“Cái gì? Phá hoại hôn quân?” Ánh mắt của cả ba người đều hướng về anh ta.
Thật vậy, Ngô Mỹ Lệ đang lừa dối cuộc hôn nhân của mình!
Làm sao có thể dính líu đến hôn quân quân nhân? Giao Vũ Tường cũng không phải là một người lính! Cuộc hôn nhân quân sự này liên quan đến kiểu gì?
“Thưa anh, tôi có ý kiến phản đối.
Cuộc hôn nhân trong quân đội bắt nguồn từ đâu? Chúng tôi không hiểu!” Cao Lập Thịnh phản đối.
“Ừ! Hôn nhân quân nhân từ đâu ra vậy? Thưa anh, anh có nhằm lẫn gì không?” Ngô Mỹ Lệ và Từ Hán Toàn cũng nhìn họ chằm chằm, rất khó hiểu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.