Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2331:




Chẳng bao lâu sau, đám cấp dưới của Chiêm Quốc Thái đều ngã hết xuống đất.
Chỉ còn mỗi hắn ta đứng đó.
“Không xong rồi, chuyện lớn không xong ri Chiêm Quốc Thái bỏ chạy về phía sau tìm gặp đám người -Jefferson.
“Chuyện gì vậy? Vội gì thế?”
Vị cao thủ đứng sau lưng..Jefferson nổi giận hỏi.
“Không xong rồi, hắn, hắn vào được rồi!”
Chiêm Quốc Thái nằm rạp xuống đất, thở hổn hển.
"Răng rắc!”
Một giây sau, cửa sổ sát đất cũng vỡ vụn ra.
Diệp Lâm Quân xuất hiện trong tâm mắt của mọi người. Cả người.Jefferson run lên.
Sao người này lại giống Diệp Lâm Quân thế? Nếu nhìn vào dáng người thì đúng là giống nhau như đúc!
Dù anh đeo mặt nạ rồi nhưng.Jefferson vẫn có thể cảm nhận được cảm giác quen thuộc như trước.
“Jefferson, mày không thoát khỏi lòng bàn tay của tao đâu”
Giọng nói quen thuộc kia vang lên,..Jefferson bị dọa sợ, lảo đảo ngã phịch xuống đất.
“Người này, người này, con mẹ nó đây là Diệp Lâm Quân!” Anh còn sống! Anh còn sống! Anh anh anh anh... Jefferson cực kỳ hoảng sợ.
Hóa ra trực giác của anh ta đã đúng. Diệp Lâm Quân còn sống thật! Vũ khí Sát Thần không giết nổi anh! “Anh anh anh... Jeferson nằm rạp dưới đất, chỉ vào Diệp Lâm Quân, nhưng mất một lúc lâu sau anh ta vẫn chẳng thể nói ra được một câu trọn vẹn. “Muốn dẫn người này đi, vậy thì phải II bước qua cửa của tôi đã Vị cường giả sau lưng. Jefferson phóng toàn bộ sức mạnh ra. Một luông không khí cực kỳ khủng bố bao phủ khắp nơi.
Chỉ còn thiếu chút nữa thôi là anh ta đã bước lên thất trọng rồi. Nếu so sánh với người lục trọng thì anh ta mạnh hơn rất nhiều, đây cũng là người cường giả mạnh nhất mà Diệp Lâm Quân từng gặp. “Roetl”
Anh ta từ từ rút một thanh gương dài của võ sĩ Đảo Đông Ca ra từ sau lưng. Thân đao còn ánh lên những ánh điện, loại kim loại đặc biệt này ẩn chưa một nguồn sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Anh ta câm thanh gươm trên tay, cả người cứ như một vị tử thân vậy. Schroeder đã nhuần nhuyễn kết hợp kiểm thuật của Đảo Đông Ca, kiểm thuật của Phương Tây và những khoa học kỹ thuật lại với nhau một cách cực kỳ hoàn hảo. Sự mạnh mế của người này khiến cho.
Jefferson cảm thấy yên tâm hơn phần nào. “Có tôi ở đây thì đừng có ai hòng dẫn người đì”
Ánh mắt của Schroeder hiện lên một vòng ánh sáng lạnh như băng, anh ta năm chặt lấy thanh gươm, lao thẳng về phía trước. “Roetl
“Roet”
Tốc độ của anh ta quá nhanh, ngay cả mặt đất bên dưới cũng không chịu nổi lực của anh ta mà nứt toạc ra, tạo nên hai khe hở đen xì. Tốc đọ dùng gươm của anh ta quá nhanh. Nhanh đến mức mà tốc độ bình thường không thể định nghĩa nổi. Trong mắt anh ta, Diệp Lâm Quân chính là con môi, còn anh ta sẽ dùng một nhát giết anh. “Thi tốc độ à? Ha hai”
Diệp Lâm Quân cười lạnh một câu rồi câm thanh đao Bắc Minh lên, lao về phía trước. “Đoàng!”
Thoáng chốc hai người đã lướt qua nhau rồi đứng quay lưng về phía đối phương.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng mà chỉ một giây sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.