Chiến Thần Bất Bại

Chương 974:




Chương 974: Trước trận chiến


“Ông nội, sao ông lại ở đây ạ?”


Khương Vy Nhan ngờ vực nói.


Tiêu Long nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan đáp: “Cháu dâu ngoan, thời gian gấp rút, ông nội cũng không kịp nói kỹ càng với cháu, đại lễ Hoa Quốc lần này đầy rẫy nguy hiểm. Đám Tiêu Chính Văn sẽ rời khỏi Hoa Quốc thực hiện nhiệm vụ bí mật, mà lúc này có mười cường giả Thiên Vương, hơn hai mươi cường giả chủ soái đỉnh cao và mấy chục cường giả chủ soái các cấp bậc đều tập trung ở gần biên giới Hoa Quốc”.


“Những người này sẽ phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào Hoa Quốc trong ngày diễn ra đại lễ Hoa Quốc”.


Nghe cụ ấy nói thế, Khương Vy Nhan kinh ngạc nói: “Ông nội, chuyện này là thật sao? Nhiều cường giả tấn công Hoa Quốc thế ạ? Chẳng lẽ Hoa Quốc…”


Tiêu Long thở dài nói: “Haizz, đây cũng là một kiếp nạn lớn của Hoa Quốc. Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này thì Hoa Quốc sẽ càng hưng thịnh sẽ làm bá chủ thế giới. Nếu không vượt qua được thì Hoa Quốc sẽ lâm nguy”.


Khương Vy Nhan nhíu mày, cảm xúc lẫn lộn, bắt đầu lo lắng cho Tiêu Chính Văn.


Rốt cuộc Tiêu Chính Văn phải chấp hành nhiệm vụ bí mật gì?


“Ông cần cháu làm gì cũng được ạ. Chỉ cần có thể làm gì đó cho Hoa Quốc cháu cũng không hối hận”.


Khương Vy Nhan biết Tiêu Long đến đây tìm cô chắc chắn là có chuyện cần mình giúp.


Tiêu Long rất tán thưởng nhìn Khương Vy Nhan nói: “Không hổ danh là cháu dâu của nhà họ Tiêu”.


Sau đó Tiêu Long nói: “Kiếp nạn lần này của Hoa Quốc chắc chắn sẽ là cảnh tượng đẫm máu tàn khốc, thế nên chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ trước, nhưng chúng ta chỉ còn lại một ngày thôi. Nhiều cường giả đã lăm le vào Hoa Quốc như thế, chỉ dựa vào mấy vị quốc lão Hoa Quốc đó thì không thể nào trụ vững được. Dù các môn phái trong võ tông cử các cường giả xuất sắc nhất đến, hay tông chủ của các tông môn đích thân ra trận cũng vẫn thiếu vài cường giả có thực lực mạnh để trấn giữ Hoa Quốc”.


“Các cường giả lần này mạnh hơn các cường giả mà chúng ta phát giác nhiều, còn có các thế lực địch lớn mạnh hơn đang âm mưu thực hiện một cục diện thay đổi kinh thiên động địa”.


“Nhất là các cường giả ở chiến trường ngoài lãnh thổ đó. Một khi họ tham chiến thì sẽ không thể khống chế được tình hình nữa”.


Nghe Tiêu Long nói xong, sắc mặt Khương Vy Nhan cũng vô cùng khó coi, cau mày chặt hơn đến nỗi biến nó thành hai đường cong.


Khương Vy Nhan từng nghe Tiêu Chính Văn nói với mình về chiến trường ngoài lãnh thổ cách đây không lâu.


“Ông cần cháu làm gì ạ?”


Khương Vy Nhan hỏi.


Tiêu Long nhìn Khương Vy Nhan nói: “Ông cần cháu canh giữ cho Hoa Quốc”.


Canh giữ cho Hoa Quốc?


Khương Vy Nhan run rẩy, khó hiểu và ngờ vực.


“Ông nội, ông muốn cháu tham chiến ạ?”


Khương Vy Nhan hỏi.


Tiêu Long gật đầu, nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan nói: “Đúng thế. Con cháu và cháu dâu nhà họ Tiêu chúng ta, khi Hoa Quốc cần thì phải cống hiến hết mình dù đó là mạng sống”.


Khương Vy Nhan sửng sốt, sau đó nói: “Ông nội, cháu làm được. Bắt đầu từ ngày cháu gả cho Tiêu Chính Văn thì cháu đã giao hết mọi thứ của mình cho anh ấy rồi, dù giao cả mạng sống cháu cũng đồng ý”.


“Nhưng ông à, bây giờ cháu mới là chiến thần huyền cấp hai sao, cháu canh gác cho Hoa Quốc, cháu sợ mình không giữ được…”


Tiêu Long như đã có chuẩn bị trước nói: “Cháu không cần lo về vấn đề thực lực, hôm nay đến đây cũng là vì ông muốn nâng cao sức mạnh của cháu. Mặc dù không biết có thể giúp cháu đạt đến cảnh giới nào nhưng trước mắt vì Hoa Quốc, chỉ có thể thử xem!”


“Cháu dâu, cháu sẵn sàng chưa?”


Nói xong câu này, Tiêu Long nghiêm túc nhìn Khương Vy Nhan.


Khương Vy Nhan không do dự nói: “Ông nội, bất cứ lúc nào cháu cũng sẵn sàng, chỉ là cháu lo Na Na…”


Tiêu Long thở dài nói: “Cháu yên tâm, sẽ có người chăm sóc cho Na Na. Không có đất nước thì không có gia đình, nếu không phải không còn cách nào khác, ông cũng không đến tìm cháu. Vì thể chất của cháu rất đặc biệt, là thể chất duy nhất có thể chịu được sức mạnh mạnh mẽ trong người ông, cũng chỉ có thể chất của cháu mới có thể nâng cao thực lực đến mức độ lớn nhất”.


Khương Vy Nhan hiểu, nghiêm túc gật đầu nói: “Ông à, cháu biết rồi ạ. Vậy lúc nào chúng ta bắt đầu?”


“Thời gian không đợi chờ ai, bắt đầu ngay bây giờ luôn. Ông nói vài điều cần chú ý cho cháu, sau đó dẫn cháu đến một nơi”.


Tiêu Long nói.


Sau đó không lâu, Tiêu Long dẫn Khương Vy Nhan ra khỏi biệt thự đi thẳng đến một căn biệt thự gần núi Trường Bạch.


Trước cổng biệt thự có hai cô gái dịu dàng trong bộ đồ được làm bằng tơ mỏng màu trắng, đeo mặt nạ tơ mỏng màu trắng.


Nhìn từ xa hệt như tiên giới nơi hạ giới, dịu dàng như tiên cảnh.


Nhất là dáng người nhỏ nhắn kết hợp với bộ đồ tơ mỏng màu trắng và đôi tất chân màu đen, nếu là đàn ông thì chắc sẽ không thể kiềm chế được mà liếc nhìn thêm vài lần.


Thấy Tiêu Long dẫn Khương Vy Nhan về, hai cô gái hơi cúi người xuống kính cẩn nói: “Chủ nhân”.


Tiêu Long khẽ gật đầu nói: “Dẫn con bé đến hồ Phượng Hoàng”.


“Vâng!”


Hai cô gái đó đáp, sau đó cung kính nhìn Khương Vy Nhan nói: “Cô Khương, mời đi theo chúng tôi”.


Khương Vy Nhan gật đầu rồi đi theo hai cô gái vào trong biệt thự, sau đó đi qua sảnh lớn đến sân sau biệt thự thì mới thấy nơi này cảnh vật rất tuyệt vời, thế mà lại là một khe núi hết sức xinh đẹp.


Trong khe núi cỏ cây xum xuê, trăm hoa khoe sắc, các loài bươm bướm và chim không hề sợ con người.


Khương Vy Nhan đi theo hai cô gái vào trong, những con bươm bướm và chim đầy màu sắc đó đều bay lượn vòng quanh Khương Vy Nhan như thể hiện chúng rất thích cô.


Khương Vy Nhan cũng rất kinh ngạc, sau đó là vui mừng và kích động.


Thậm chí cô còn giơ cánh tay trắng nõn ra để những con bướm đó đậu lên ngón tay mình.


Sau đó Khương Vy Nhan lại tiếp tục đi theo hai cô gái đến vùng trung tâm của khe núi.


Vùng trung tâm của khe núi này, giữa hàng trăm khóm hoa có một hồ nước rộng hơn hai trăm mét vuông.


Hồ nước trong vắt hệt như một tấm gương lớn phản chiếu bầu trời xanh trong và cảnh sắc động lòng người xung quanh.


Khương Vy Nhan nhìn hồ nước, hai cô gái bên cạnh kính cẩn nói: “Cô Khương, hãy cởi đồ ra rồi bước vào hồ Phượng Hoàng”.


Khương Vy Nhan cũng không ngượng ngùng đứng bên bờ cởi áo ngoài ra chỉ để lại quần áo lót, sau đó bước xuống từng bậc thềm được làm bằng ngọc thạch màu trắng bước vào hồ nước.


Hồ nước này khá ấm, ngay lúc bước vào hồ nước, Khương Vy Nhan có cảm giác từng lỗ chân lông trên người mình đều giãn ra, cực kỳ thoải mái.


Kỳ lạ hơn là mệt mỏi và khó chịu trong người cũng dần tan biến.





Cùng lúc đó, Tiêu Chính Văn đã lên chiếc xe jeep quân dụng để đến sảnh lớn hội nghị ở Thiên Tử Các.


Lúc này cả sảnh lớn toàn là các nhân vật quan trọng của Hoa Quốc.


Mười tướng quân lão làng, tứ lão Long Các, chủ soái cảu năm chiến khu lớn và các tướng lĩnh đều tập trung ở sảnh lớn nghi thức rộng lớn này.


Mấy người Lâm Long cũng có mặt ở đây.


Không lâu sau, Thiên Tử mặc một bộ áo dài màu vàng bước vào sảnh hội nghị.


Mọi người đều đứng dậy trang trọng hô: “KÍnh chào Thiên Tử!”


Thiên Tử phất tay tỏ ý mọi người ngồi xuống rồi nói: “Không cần khách sao, lời ít ý nhiều, ngày mai là ngày diễn ra đại lề Hoa Quốc. Các vị, cuộc chiến quan trọng sắp sưả bắt đầu! Thời đại hoàng kim cũng sắp mở ra trong tay thế hệ chúng ta rôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.