Chiến Thần Bất Bại

Chương 971:




Chương 971: Khiếp sợ


Mà bên này, Tiêu Chính Văn đuổi theo, dồn ông lão vào trong khe núi.


Ở đây không có đường thoát!


Ông lão khựng lại, quay người, sắc mặt u ám đáng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn đang bước từng bước một đi tới, lạnh lùng nói: “Vua Bắc Lương! Tôi khuyên cậu, đừng tự tìm đến cái chết! Tôi là một trong ba chưởng giáo của Thái Âm Môn! Nếu cậu dám giết tôi, Thái Âm Môn sẽ không bỏ qua cho cậu! Tông chủ của chúng tôi nhất định sẽ đích thân xuất quan giết cậu! Còn có ba trăm nghìn quân Phá Long Bắc Lương cũng sẽ bị chôn theo!”


“Vậy ư?”


Ánh mắt Tiêu Chính Văn toát ra sát khí lạnh lùng, nhếch mép cười nhạt nói: “Thái Âm Môn ở trong dãy núi Tuyết Sơn này à?”


Ông ta nghe vậy, cau mày nói: “Đúng thế! Cho nên tôi khuyên cậu đừng có mà không tự lượng sức mình! Chỉ cần tôi còn sống quay về thì cậu sẽ không sao hết!”


Ha ha!


Tiêu Chính Văn cười khẩy nói: “Mọi chân lý đều nằm trong tầm bắn của súng đại bác! Nếu bản soái ra lệnh, dốc toàn lực quân đội để san bằng dãy núi Tuyết Sơn này thì sao nhỉ?”


Chết tiệt!


Nghe xong, ông ta sa sầm mặt, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ!


Vua Bắc Lương muốn san bằng chỗ này!


Đùa…à?


“Cậu! Cậu dám! Thằng nhãi ngông cuồng! Cậu mà làm vậy, nhất định sẽ bị Thái Âm Môn của tôi điên cuồng báo thù!”


Ông ta tức giận và hết sức sốt ruột!


Thế tục có quy luật của thế tục.


Tông môn có quy tắc của tông môn.


Tông môn không được tùy ý nhúng tay vào việc của thế tục, thế tục cũng không được bàn tán thẳng tên của tông môn.


Nhưng loại người không tuân theo quy tắc nào như Tiêu Chính Văn thực sự khiến chưởng giáo của Thái Âm Môn đau đầu và tức tối!


Nếu Tiêu Chính Văn thật sự dùng vũ khí nóng để san bằng nơi đây, vậy thì Thái Âm Môn sẽ không thể tiếp tục tồn tại!


Cho dù trưởng lão của tông môn có thể sống sót, thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn!


Sau đó.


Tiêu Chính Văn cười nhạt, vung vẩy con dao quân đội năm cạnh trong tay, ánh sáng chói mắt, nói: “Hôm nay, bản soái sẽ loại bỏ một cường giả Thiên Vương, để mừng đại lễ Hoa Quốc!”


“Cậu!”


Ông ta nghe xong liền cau mày!


Giây tiếp theo, khí thế trên người Tiêu Chính Văn bùng phát ra ngoài!


Ông lão lập tức hoảng sợ!


Khí thế quá mạnh mẽ!


Rõ… rõ ràng đã vượt qua cảnh giới của Thiên Vương một sao!


Cậu ta là Thiên Vương huyền cấp hai sao ư?


Không thể nào!


Ông lão còn chưa phản ứng kịp, con dao quân đội năm cạnh đã lóe lên sát khí khủng khiếp bay về phía ông ta!


Vù vù!


Ông ta căn bản không tránh kịp, đã bị con dao quân đội năm cạnh xuyên thấu trái tim!


Máu tươi văng tung tóe!


Nền tuyết trắng bị nhuộm đỏ trong nháy mắt!


Ông ta phun ra máu tươi, rồi quỳ gối xuống đất, ngã dưới nền tuyết trắng xóa!


Dòng máu nóng nhuốm đỏ nền tuyết dưới người ông ta, cũng làm tuyết tan chảy!


Khoảnh khắc ấy, chưởng giáo của Thái Âm Môn mới cảm thấy hối hận.


Ông ta không dám tin, ông ta là một cường giả Thiên Vương, mà lại cứ như vậy chết trên tay của chàng thanh niên trẻ tuổi!


Không chân thực!


Tiêu Chính Văn đứng trước mặt ông ta, nhìn ông ta hấp hối dần mất đi sinh mạng, trong ánh mắt tràn ngập sát khí!


Thái Âm Môn!


Dám to gan reo rắc tai họa cho Hoa Quốc, nhất định phải bị diệt môn!


Một lúc sau, anh gọi điện thoại, lạnh lùng nói: “Lập tức cử một chiếc máy bay trực thăng vũ trang!”


Không lâu sau, trên không trung vọng tới âm thanh vù vù rền vang!


Một chiếc máy bay trực thăng vũ trang của Bắc Lương từ nơi xa bay tới trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.


Một đội đặc nhiệm thả dây thừng, nhanh nhẹn nhảy xuống nền đất tuyết.


Sau đó, bọn họ trói xác của ông lão vào bên dưới của chiếc trực thăng.


Ầm!


Chiếc máy bay trực thăng vũ trang cất cánh, lượn quanh dãy núi Tuyết Sơn!


Việc làm này của Tiêu Chính Văn là để Thái Âm Môn ẩn nấp trong dãy núi Tuyết Sơn phải khiếp sợ!


Lúc này!


Trong dãy núi Tuyết Sơn, trên đỉnh của ngọn núi nào đó có một tông môn màu trắng đứng sừng sững.


Đó chính là Thái Âm Môn!


Nơi đây vốn là nơi ở ban đầu của Thái Âm Môn!


Thái Âm Môn lúc đầu bắt nguồn từ dãy núi Tuyết Sơn, về sau bọn chúng dần dần phát triển xuống Trung Nguyên.


Nhưng năm mươi năm trước, vì Võ Thần Tông và chín tông môn khác liên thủ, bọn chúng bị đuổi khỏi Trung Nguyên, quay trở lại nơi ở ban đầu!


Lúc này, trong đại điện sâu hun hút của Thái Âm Môn.


Bịch!


Tông chủ của Thái Âm Môn đang ngồi trên ghế thủ lĩnh, giận dữ đập lên tay ghế, nói: “Vua Bắc Lương đáng chết! Dám giết chưởng giáo của Thái Âm Môn, còn treo xác ông ta lên sỉ nhục chúng ta! Thù này không báo thì tông chủ tôi có lỗi với liệt tổ liệt tông của Thái Âm Môn!”


Đám người trong đại điện cũng đều sa sầm mặt mày!


“Tông chủ! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”


“Hiện giờ, xác của chưởng giáo Hàn Phong còn đang bị treo trên không, lượn qua lượn lại khắp dãy núi này! Đây đúng là sự sỉ nhục lớn nhất của chúng ta trong năm mươi năm trở lại đây!”


“Tên vua Bắc Lương này thật sự nghĩ Thái Âm Môn chúng ta dễ bị bắt nạt như vậy sao? Dám dùng thủ đoạn này khiến chúng ta phải sợ hãi!”


Đám người rất tức giận!


Tông chủ của Thái Âm Môn cũng mang vẻ mặt u ám, nói: “Chưởng giáo Lâm Hàn! Chuyện này giao cho ông phụ trách! Đi nói chuyện với vua Bắc Lương để đưa xác của chưởng giáo Hàn Phong về! Nhớ, tuyệt đối không được nảy sinh xung đột với vua Bắc Lương nữa! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của chúng ta sau này!”


“Hai ngày sau, chính là đại lễ Hoa Quốc! Theo những gì tôi biết, đã có mười cường giả Thiên Vương, hơn hai mươi cường giả Bán Bộ Thiên Vương và hàng chục cường giả chủ soái đang tề tựu ở biên giới của Hoa Quốc! Chúng sẽ đánh úp bất ngờ trong ngày đại lễ Hoa Quốc!”


“Trước đó, chúng ta nhất định phải nhẫn nhịn! Chuyện nhỏ không nhịn được tất hỏng chuyện lớn! Chỉ cần chịu đựng thêm hai ngày, chính tông của võ tông Hoa Quốc sẽ là của Thái Âm Môn chúng ta!”


Câu nói của tông chủ Thái Âm Môn vừa dứt, đám người trong đại điện đều gật đầu với vẻ mặt sắc lạnh!


Tên chưởng giáo Lâm Hàn cũng đứng dậy, chắp tay nói: “Tôi đi ngay”.


Dứt lời, ông ta dẫn theo đệ tử Thái Âm Môn rời khỏi tông môn, trong trời tuyết mờ mịt, bước từng bước tới doanh trại của quân Bắc Lương xung quanh dãy núi Tuyết Sơn!


Nửa ngày sau, Lâm Hàn và bốn đệ tử của ông ta xuất hiện trước cửa doanh trại!


Bỗng mấy chục chiến sĩ cầm súng chĩa vào bọn chúng.


Sắc mặt Lâm Hàn lạnh tanh, chắp tay sau lưng nói: “Tôi là Lâm Hàn, chưởng giáo của Thái Âm Môn, muốn gặp vua Bắc Lương của các cậu!”


Đội trưởng của tiểu đội mặc quân phục, sắc mặt đông cứng lại, nhìn mấy người trước mặt, sau đó gọi bằng điện thoại vệ tinh tới Tổng bộ chiến khu Bắc Lương nói: “Doanh trại quân khu số mười chín Tuyết Sơn báo cáo! Phát hiện năm kẻ khả nghi, tự xưng là chưởng giáo của Thái Âm Môn, yêu cầu gặp mặt chủ soái!”


Đầu bên kia điện thoại là Tổng bộ chiến khu Bắc lương, người nhận điện thoại báo cáo lại cho Tiêu Chính Văn đang nhìn bản đồ núi Tuyết Sơn, cung kính nói:” Chủ soái, doanh trại quân khu số mười chín Tuyết Sơn báo cáo! Phát hiện năm kẻ khả nghi tự xưng là chưởng giáo của Thái Âm Môn! Muốn gặp anh!”


Tiêu Chính Văn cau mày, quay người nói:”Đưa bọn chúng tới đây!”


“Vâng!”


Không lâu sau, đám người Lâm Hàn bị trực thăng đưa đi, tới thẳng Tổng bộ chiến khu Bắc Lương!


Bấy giờ, cả Tổng bộ chiến khu đều phòng bị nghiêm ngặt!


Lâm Hàn thấy Tiêu Chính Văn liền lạnh lùng nói:”Tôi là Lâm Hàn, chưởng giáo của Thái Âm Môn! Vua Bắc Lương, mau trả lại xác của chưởng giáo Hàn Phong cho chúng tôi! Nếu không Thái Âm Môn sẽ dốc toàn lực tiêu diệt Bắc Lương!”


Tiêu Chính Văn quay người, ánh mắt sắc bén quét qua đám người Lâm Hàn, nói thẳng:” Ông đang nói chuyện với bản soái đấy à? Người đâu! Bắt tất cả bọn chúng lại!”


Ngay lập tức, mười mấy người lính xông lên, chĩa súng vào đám người Lâm Hàn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.