Chiến Thần Bất Bại

Chương 964:




Chương 964: Lẽ nào hắn đã đến


“Yên tâm đi, đối phương có binh lực đầy đủ như thế, nếu muốn giết Hoa Hồng Đỏ thì đã ra tay lâu rồi. Nếu chúng giết Hoa Hồng Đỏ thì đồng nghĩa với việc hủy đi uy danh quân Bắc Lương đánh nhiều năm, chúng chắc chắn sẽ không e dè mà thông báo chuyện này ra, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để nâng cao tinh thần chiến sĩ của mình, đả kích bên ta”.


“Nhưng chúng không làm thế tức là chúng không ra tay trực diện. Tại sao lại không đánh, là vì không muốn bị tổn thất quá nhiều, hơn nữa còn muốn lừa chúng ta ra trận, làm lực lượng của chúng ta suy yếu dần từng chút”.


“Muốn phá giải được cách này thì chỉ có toàn quân tấn công, hung hăng đánh chúng, đánh bại chí khí của chúng”.


Tiêu Chính Văn nói rồi giơ nắm đấm lên, dùng sức đập mạnh lên bàn.


“Ngày mai xuất phát đúng giờ, chúng ta phải tin Hoa Hồng Đỏ, tin họ có thể vững vàng chống đỡ. Sau giờ trưa ngày mai, chắc chắn đối phương sẽ buông lỏng cảnh giác, chúng ta chỉ đánh vào lúc này mới có thể làm chúng không kịp trở tay. Nếu Hoa Hồng Đỏ không trụ được nữa thì chúng ta giết hết đối phương, lấy máu của địch an ủi tướng sĩ Bắc Lương!”


Ngày hôm sau.


Thấy quân Bắc Lương vẫn không có động tĩnh gì, Arnold dần mất kiên nhẫn.


Hắn nghĩ có thể quân Bắc Lương đã buông bỏ trại tiên phong bị chúng bao vây này rồi.


Mà đội tiên phong Bắc Lương đang bị bao vây này lại không hề nghĩ cách phá vòng vây.


Bây giờ đã qua năm ngày, Bắc Lương xuất trận gấp gáp chắc chắn hiện giờ đã sức cùng lực kiệt, là lúc nên tóm gọn hết một đám rồi.


Ngay lúc Arnold ra lệnh chuẩn bị tóm gọn quân Bắc Lương đang bị bao vây đó thì lại nhận được tin khác.


“Báo cáo thống soái, xảy ra chuyện lớn rồi. Quân Bắc Lương bị chúng ta bao vây đang chạy về hướng ngược lại, từ đêm qua đến giờ đã tấn công tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch, hiện giờ đã chiếm giữ hết các thủ thành biên giới Tam Địch rồi”.


Một binh sĩ trong đó vội vàng chạy vào báo cáo.


Chúng tập trung hết toàn bộ binh lực vào việc cắt đứt mối liên hệ giữa quân đội của Hoa Hồng Đỏ và tuyến phòng thủ của quân Bắc Lương, cũng vì đề phòng việc quân đội do Hoa Hồng Đỏ dẫn dắt chạy trốn.


Nhưng lại không ngờ vị trí phòng ngự yếu ớt nhất của chúng cũng là nơi mà chúng nghĩ Hoa Hồng Đỏ có không khả năng đến nhất – tuyến phòng thủ thủ thành của đế quốc Tam Địch lại bị phá vỡ!


“Hiện giờ chúng đã chiếm tuyến phòng thủ của đế quốc Tam Địch, không chỉ lấy vật tư mà còn chiếm luôn cả vị trí địa lý có lợi nữa, rất khó khăn cho chúng ta khi muốn tấn công lên”.


Nghe thế, Arnold hoàn toàn sụp đổ, không ngờ mình còn đang cắt đứt đường tiếp tế mà đối phương lại không thèm quan tâm cứ thế lao thẳng về phía mình.


Nhưng hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh, nói: “Đừng sốt ruột, tập trung hết binh lực vào tuyến phòng thủ đế quốc Tam Địch, chúng ta có đủ binh lực, chỉ cần một ngày là có thể đánh hạ đối phương”.


Lúc này hắn còn đang nghĩ giành lại tuyến phòng thủ nhưng hắn lại không biết Tiêu Chính Văn đã xuất trận với toàn bộ binh lực đang tiến về phía hắn với tốc độ kinh hoàng.


Trong màn tuyết dày đặc, một trăm nghìn binh sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ, mặc bộ đồ tác chiến màu trắng như những sát thần màu trắng dưới bầu trời.


Họ thẳng tiến đến tuyến phòng thủ của đại quân ba trăm nghìn người với tốc độ cực nhanh.


Không lâu sau lại có người đến báo: “Chuyện lớn rồi! Lúc nãy quân Bắc Lương đã tấn công phá vỡ tuyến phòng thủ của chúng ta rồi, tốc độ của chúng quá nhanh, chúng ta không phản ứng kịp!”


“Cái gì?”


Bây giờ Arnold hơi hoang mang, vì hắn sắp bị địch bao vây tứ phía rồi.


“Lần này hẳn là chúng đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa chiến tranh đã sắp lan đến chỗ chúng ta rồi…”


“Bùm!”


“Ầm!”


‘Vừa dứt lời, tiếng cháy nổ liên tiếp vang lên, trong không trung vang lên tiếng máy bay chiến đấu.


Lúc này Arnold mới biết sự việc không còn đơn giản nữa, hiện giờ việc có thế làm chỉ có trốn đi trước.


“Tại sao chúng lại đánh đến đây nhanh thế? Chẳng phải chúng ở cách chúng ta mấy chục kilomet sao? Sao chúng làm được? Quân liên minh của chúng ta có tất


cả hơn ba trăm nghìn người, rốt cuộc quân Bắc Lương đã cử ra bao nhiêu người mới có thể đánh bại được hơn ba trăm nghìn người của chúng ta?”


Trong đầu Arnold đã hiện ra vô số dấu hỏi, bây giờ hẳn cảm thấy không thực tế.


Vốn dĩ nghĩ quân Bắc Lương chỉ có hư danh mà thôi, sẽ chỉ là một đống cát mà thôi.


Nhưng không ngờ quân Bắc Lương lại đáng sợ hơn trong tưởng tượng của hẳn.


Giờ hắn hoàn toàn không dám kết luận nhiều hơn, chỉ nghĩ dẫn binh sĩ của mình rút lui trước.


Không biết tại sao trong đầu hẳn bỗng hiện ra bóng dáng của Tiêu Chính Văn.


“Lẽ nào hẳn đích thân đến..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.