Chiến Thần Bất Bại

Chương 959:




Chương 959: Card King quỳ gối





Chủ soái tiền nhiệm của chiến khu Nam Lĩnh là thống soái vô địch từng làm chấn động nước ngoài!





Trong khoảng thời gian ông ta giữ chức, chiến khu Nam Lĩnh chính là nơi kiên cố nhất của Hoa Quốc!





Không một ai trong số tám nước biên giới dám tới xâm phạm!





Bởi vì Lâm Long từng tiêu diệt toàn bộ năm trăm nghìn đại quân tám nước chỉ trong một trận chiến!





Khiến cho bọn chúng đều phải bỏ mạng tại vùng biển Nam Tự và Nam Lĩnh!





Năm trăm nghìn đại quân, không một ai còn sống!





Hơn nữa, tướng lĩnh của tám nước cũng sống năm chết ba!





Trận chiến này chấn động cả dư luận quốc tế!





Cũng chính trận chiến này đã đổi lại sự yên bình và ổn định trong năm năm cho chiến khu Nam Lĩnh của Hoa Quốc!





Lâm Long này là một tướng soái có tài năng thực thụ!





Rất được Thiên Tử năm đó trọng dụng!





Chỉ là sau này, Lâm Long lại từ bỏ chức vụ chủ soái của chiến khu Nam Lĩnh rồi từ đó mai danh ẩn tích!





Không ngờ ông ta lại được Hoa Quốc gửi đến chiến trường ngoài lãnh thổ để rèn luyện năm năm!





Giờ quay trở về, khí thế trên người Lâm Long đã sớm thay đổi rõ rệt so với năm xưa.





So với năm đó còn mạnh mẽ và đàn áp hơn!





Năm xưa, Lâm Long đã ở vào cảnh giới chủ soái năm sao!





Bây giờ sau năm năm thì e rằng còn khủng khiếp hơn thế!





Mà lúc này, Lâm Long quét mắt nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt sáng như sao loé lên sát khí và sự lạnh lẽo ngút trời!





Ầm!





Trong nháy mắt, khí thế của Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người Lâm Long liền lan toả khắp cả hẻm núi!





Loại khí thế này mạnh gấp đôi so với khí thế của Card King trong thời điểm bộc phát mạnh mẽ nhất ban nãy!





Chỉ phát ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà mấy người Orison đã bị chèn ép đến mức quỳ hết trên mặt đất!





Card King cũng run lẩy bẩy, không ngừng vùng vẫy, giống như đang chống cự lại hơi thở khủng bố trên người Lâm Long!





Lâm Long nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn Card King đang bị thương khắp người, trầm giọng nói: “Card King, ở trước mặt bản soái thì ông phải quỳ xuống!”





Chỉ một câu nói.





Rầm một tiếng, hơi thở của Thiên Vương huyền cấp hai sao trên người Lâm Long giống như Thái Sơn, bao trùm lên người Card King!





“A! Mày dám! Lâm Long! Mày đáng chết!”





Card King gầm lên phẫn nộ, thế nhưng Lâm Long đang cao hơn ông ta một cảnh giới, luồng sức mạnh khủng khiếp chèn ép lên trên cơ thể run rẩy của ông ta!





Một giây sau, một chân của Card King khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, đầu gối hoàn toàn cắm vào trong mặt đất!





“A a a!”





Card King vừa gào thét vừa giãy giụa!





Thế nhưng, Lâm Long bước lên trước vài bước, cúi đầu nhìn Card King đang quỳ một gối trên mặt đất.





Card King ngước mắt, gân xanh nổi lên khắp người, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn Lâm Long chằm chằm, phẫn nộ gầm lên: “Tại sao? Tại sao mấy người có thể ra khỏi cấm địa tử thần? Mấy người nên chết ở đó rồi mới đúng!”





“Hừ!”





Lâm Long bực bội hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Không tại sao cả, chúng tôi dùng cách chém giết để thoát ra khỏi cấm địa tử thần!”





Ầm!





Một câu nói khiến cho Card King sững sờ!





Vậy mà lại là dùng cách chém giết để thoát ra khỏi cấm địa tử thần!





Quá đáng sợ!





Đây chính là thực lực của cường giả chiến trường ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc sao?





Ông ta chưa từng nghe nói có người có thể dùng cách chém giết để thoát ra khỏi cấm địa tử thần!





Ba người này rốt cuộc là quái vật gì đây!





“Không! Không thể nào! Cấm địa tử thần trước nay chỉ có vào chứ không có ra! Bất cứ ai vào đó đều không thể ra ngoài!”





Card King gào lên.





Ông ta không chịu tin.





Có thể bước ra khỏi cấm địa tử thần của chiến trường ngoài lãnh thổ cũng chính là đại diện cho hai chữ “vô địch”!





Biết bao nhiêu cường giả của chiến trường ngoài lãnh thổ xông vào cấm địa tử thần, tới cuối cùng chỉ còn lại một đống tro cốt.





Dựa vào đâu mà mấy người này có thể đi ra khỏi cấm địa tử thần mà vẫn bình an vô sự?





Hừ!





Lâm Long hừ một tiếng, ánh mắt xem thường nhìn Card King, lạnh lùng nói: “Mấy người không làm được nhưng không có nghĩa là cường giả ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc chúng tôi cũng không làm được!”





Nói xong, Lâm Long không nhìn Card King nữa mà quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, gật đầu vô cùng tán thưởng, nói: “Cậu không tệ chút nào! Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực Thiên Vương một sao rồi! Hơn nữa còn chưa từng trải qua thử thách tại chiến trường ngoài lãnh thổ. Cậu tên là gì?”





Lúc này, trong mắt Tiêu Chính Văn liền loé lên tia sáng lấp lánh.





Anh biết Lâm Long, cũng vô cùng sùng bái.





Thế nhưng cùng ở cương vị chủ soái, sự sùng bái này cũng chỉ vụt qua trong nháy mắt!





Dù gì, tới địa vị giống như bọn họ thì sẽ không còn tồn tại sự sùng bái nữa.





Vả lại, anh và Lâm Long đều là chủ soái, địa vị ngang nhau.





Vậy nên, lúc Tiêu Chính Văn trả lời thì không hề có một chút vẻ run sợ hay yếu thế nào, điềm nhiên đáp: “Bản soái tên là Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương của Hoa Quốc!”





Nghe vậy, Lâm Long nhướng mày, sắc mặt trở nên vui vẻ, nói: “Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương của Hoa Quốc! Tốt! Rất tốt! Không ngờ chiến khu Hoa Quốc của chúng ta lại có thể xuất hiện một tên quái vật giống như cậu! Hoa Quốc hưng thịnh rồi!”





Tiêu Chính Văn cười nói: “Hoa Quốc đương nhiên phải lớn mạnh rồi!”





Lâm Long gật đầu, vô cùng tán thưởng nhìn Tiêu Chính Văn.





Sau đó, ông ta quay đầu, ánh mắt lạnh lùng quét khắp xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Orison, cười lạnh lùng nói: “Orison, đã lâu không gặp”.





Lúc này mồ hôi đang chảy ướt đẫm sau lưng Orison, trên trán ông ta cũng mướt mát mồ hôi lạnh.





Ngay cả Card King cũng bị Lâm Long áp chế phải quỳ một gối trên mặt đất, một người bình thường như ông ta sao có thể chống cự nổi đây!





Orison quỳ trên mặt đất, tưởng như sắp sửa khóc đến nơi, gào lên: “Lâm Long! Ông muốn làm gì?”





Lâm Long cười khẩy, nói: “Làm gì ư? Đương nhiên là tính toán nợ cũ! Năm đó năm trăm nghìn đại quân năm của tám nước đều là một tay ông hoạch định ra!”





Orison nghe vậy thì run lẩy bẩy, con ngươi đảo qua đảo lại, gào lên: “Không! Không phải tôi! Tôi chỉ truyền lại mệnh lệnh của cấp trên mà thôi!”





“Vậy sao?”





Lâm Long lạnh lùng nói, sát khí trong mắt loé ra khắp bốn phương!





Ánh mắt này doạ cho Orison phải dập đầu van xin ngay tại chỗ: “Chủ soái Lâm Long, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Chuyện năm đó đều là chúng tôi không đúng! Tôi xin lỗi ông, xin ông giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi…”





Orison cũng chỉ là một tên sợ chết!





Năm xưa năm trăm nghìn đại quân tám nước tiến công vào vùng biển Nam Tự và Nam Lĩnh của Hoa Quốc, chủ mưu phía sau chính là Orison và tướng quân tám nước!





Thế nhưng, tám tướng quân đó đều đã chết hoặc bị bắt sống.





Còn Orison lại thoát được một kiếp nạn bởi vì khi đó ông ta ở trong địa bàn Mễ Quốc.





Thế nhưng hôm nay chắc chắn sẽ là ngày chết của ông ta!





“Tha cho ông sao?”





Lâm Long cười nhạt, nói: “Hoa Quốc tôi từ trước tới nay người không động đến ta thì ta cũng không động đến người, nếu người đã động đến ta thì ta nhất định sẽ động đến người! Dù cho một số món nợ máu vì tình thế và cục diện khi đó nên chưa thể báo thù! Thế nhưng tướng sĩ của Hoa Quốc tôi, người dân của Hoa Quốc tôi nhất định sẽ khắc ghi những mối thù máu này vào trong huyết mạch và lên cả xương cốt!”





“Orison, ông nên đền tội cho những việc mình đã làm sai năm xưa rồi đấy!”





Nói xong, Lâm Long giơ tay, tung một cú đấm cách không về phía Orison!





Ầm!





Orison thậm chí còn không kịp hô lên đã bị cú đám cách không đó biến thành một màn sương máu!





Trên mặt đất be bét máu!





Cảnh tượng này khiến cho đại diện của các nước khác đều kinh ngạc, ai nấy cũng run lẩy bẩy, không dám lên tiếng!





Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Long quét về phía bọn họ rồi nói: “Hôm nay tôi không có thù hằn gì với mấy người, các người có thể trở về nước thay bản soái chuyển một câu vói về nước mình!





Hoa Quốc sẽ không sợ hãi sự khiêu khích đến từ bất kỳ quốc gia nào!





Thế ngưng bất cứ ai dám xâm phạm tới lãnh thổ của Hoa Quốc bản soái nhất định sẽ giết không tha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.