Chiến Thần Bất Bại

Chương 4270:




Mà bên trên Đế Cảnh, Thiên Cảnh cho tới cảnh giới Thiên Quân, cũng không biết có bao nhiêu người phải ôm hận bên dưới cửu tuyền!

 

Ngay cả Bạch Khởi khi trước cũng từng đích thân tới, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ bao vây đại đỉnh xoay ba ngày ba đêm, sau đó cũng phải ngậm ngùi rời đi.

 

Cửu Đỉnh này không chỉ là một vật chết mà còn là thần khí thượng cổ có chân hồn Cửu Châu!

 

Muốn di chuyển nó một tấc cũng khó như lên trời, huống hồ là mang nó đi?

 

Bạch Khởi hay Hạng Vũ cũng chỉ có thể thở dài, Tiêu Chính Văn lại nói thẳng rằng chỉ tới vì muốn mang Cửu Đỉnh đi!

 

“Chàng trai, tôi rất đề cao cậu, chỉ là không biết cậu có thể gánh nổi sức nặng của Cửu Đỉnh hay không?”, ông lão bình thản nói.

 

Tiêu Chính Văn cũng không khó để nghe ra sự chế nhạo trong câu nói của ông ta, nhưng Tiêu Chính Văn cũng chẳng buồn chấp nhặt ông lão, chỉ gật đầu nói: “Đương nhiên, tất cả đều là ý trời!”

 

“Nếu như hôm nay vãn bối may mắn mang được Cửu Châu Đỉnh đi, vẫn mong ông cụ có thể giữ bí mật này cho vãn bối!”

 

“Đó là chuyện dĩ nhiên! Chỉ cần cậu có thể sống sót mang Cửu Đỉnh đi thì cũng coi như giúp được rất nhiều cho tôi!”, ông lão khẽ cười nói.

 

Loại vũ khí quan trọng của đất nước này nếu như không phải là người có cơ thể Đế Vương, nhận được sự thừa nhận của đất trời thì sẽ chẳng thể di chuyển được dù chỉ là một chút, đây là quy luật từ cổ chí kim!

 

Nếu không thì năm đó Tần Võ Vương cũng sẽ không chết bên dưới Cửu Đỉnh!

 

Thậm chí sau Tần Võ Ngũ, Hạng Vũ cũng từng định mang Cửu Châu Đỉnh trở về Tây Mộng, thế nhưng tới cuối cùng cũng chẳng thể di chuyển được chút nào!

 

Ngược lại Lưu Bang lại có thể dùng một tay nâng Cửu Đỉnh lên!

 

Cũng chính vì nguyên do này nên Hạng Vũ mới luôn coi Lưu Bang như kẻ địch!

 

Thế nhưng kết quả cuối cùng đã viết trong sử sách, mặc dù Hạng Vũ mạnh nhưng vẫn chết không có chỗ chôn thân, mà chỉ có Lưu Bang với Đế Cảnh mới đoạt được giang sơn vạn dặm!

 

Vậy nên ông lão căn bản không coi những lời Tiêu Chính Văn nói là thật!

 

Bởi vì ông lão tin rằng Tiêu Chính Văn căn bản chẳng thể mang Cửu Đỉnh đi!

 

Đừng nói là Cửu Đỉnh, dù chỉ dịch chuyển một chút thôi cũng khó như lên trời!

 

“Chàng trai, tôi vẫn nhắc nhở cậu một câu, năm đó lúc Tần Võ Vương lấy Cửu Đỉnh đã có tu vi ở cảnh giới Thiên Quân rồi, dù là như vậy thì tới cuối cùng ông ta cũng phải bỏ mạng!”

 

“Cậu phải nghĩ cho kỹ có thật sự muốn mang Cửu Đỉnh đi không!”

 

“Hơn nữa không ngại nói cho cậu biết, người thần bí đánh lén cậu trước đây cũng từng tới muốn lấy Cửu Đỉnh đi, thế nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương mà rời đi!

 

Ông lão nói với giọng điệu bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện rất bình thường vậy!

Lời này vừa được thốt ra, ngay tới mấy người Tần Lương Ngọc cũng kinh ngạc biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.