Chiến Thần Bất Bại

Chương 4257:




Chương 4257

 

“Cậu có biết đây là sức mạnh gì không?”

 

Cùng với sự xuất hiện của ánh sáng màu tím, vẻ mặt Mạnh Hồng Nho tràn đầy sự tự tin!

 

“Ánh sáng màu tím? Đây là sức mạnh vô cực! Không phải là nguyên khí, cũng chẳng phải là chân khí, mà là vô cực!”

 

Tiêu Chính Văn thản nhiên nói.

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng mới lĩnh ngộ được cấp độ này khi ở núi Thái Thương thế nhưng sức mạnh vô cực này khác rất nhiều so với mỗi một sức mạnh mà Tiêu Chính Văn lĩnh ngộ được trước đây!

 

Không có âm dương, cũng chẳng có cội nguồn nào, như thể nó đến từ sự hỗn loạn của vũ trụ!

 

Cho dù chỉ là một tia nhỏ nhoi, nguyên khí cũng không thể nào so sánh được!

 

Thậm chí ngay cả khí tức của rồng cũng ngang tầm với nó.

 

“Ông lại có thể lĩnh ngộ được tới cấp độ này sao?” Lý Thiên Hóa và Tần Ngũ Dương bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Chẳng trách Mạnh Hồng Nho lại được nhà họ Mạnh coi trọng, xem ra ông ta thật sự khác với người thường!

 

Nhưng ngay khi Mạnh Hồng Nho đang vô cùng đắc ý thì Tiêu Chính Văn lại khẽ lắc đầu nói: “Vô cực tuy là sức mạnh vượt trội trên thế giới này, nhưng ông vẫn quá yếu!”

 

Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa vung tay lên, trong lòng bàn tay của Tiêu Chính Văn xuất hiện một dải lớn tia sáng màu tím!

 

Khác với Mạnh Hồng Nho, ánh sáng tím trong tay Tiêu Chính Văn đã trở nên cực kỳ mãnh liệt!

 

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn vung tay lên, hất tay thẳng về phía Mạnh Hồng Nho!

 

Mạnh Hồng Nho đang trong trạng thái kinh ngạc, vội vàng ứng chiến, cũng hất tay ra!

 

“Ầm!”

 

Giữa không trung như một quả bom hạt nhân nhỏ được kích nổ, một luồng sáng chói lóa bùng lên!

 

Nhưng ánh sáng chói mắt còn chưa giảm, đã thấy một bóng người bay thẳng ra ngoài!

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, người bị bắn ra ngoài chính là Mạnh Hồng Nho!

 

Lúc này, toàn bộ cánh tay của ông ta đã nứt ra thành từng mảnh, máu chảy thành giọt!

 

Cái hất tay của Tiêu Chính Văn thật sự quá mạnh, ngay cả cao thủ như Mạnh Hồng Nho cũng không thể chống lại nó!

 

“Thật ngại quá, khiến ông thất vọng rồi, mấy trò mèo này không dọa được tôi đâu!” Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười nói.

 

Trò mèo?

 

Nghe thấy lời này, Lý Thiên Hóa và Tần Ngũ Dương không khỏi cảm thấy da đầu tê dại!

 

Còn Mạnh Hồng Nho lại suýt bị chọc giận đến mức hộc máu bởi câu nói này của Tiêu Chính Văn!

 

Đó là chút tâm đắc mà cuối cùng ông mới lĩnh ngộ được suốt mấy trăm năm!

 

Thế nhưng đối với Tiêu Chính Văn, nó lại trở thành trò mèo cỏn con?

 

Loại đả kích này không khác gì bị Tiêu Chính Văn tát vào mặt trước mặt toàn thiên hạ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.