Chiến Thần Bất Bại

Chương 4209:




Đồng thời Thanh Liên của phủ thành chủ cũng không thể nhúng tay vào chuyện này, càng sẽ không nhắm vào Tiêu Chính Văn, ông ta biết rõ Mạnh Hồng Nho nham hiểm đến mức nào nên bây giờ người cảm thấy khó xử nhất chẳng phải là Thanh Phong sao?

 

Còn các thế lực khác của thành Thiên Đô cũng đâu dám có gan ra tay đánh trước mặt điện Thần Long?

 

Viên Thiên Canh, Trần Tổ Huy, Tần Lương Ngọc đều là người họ không dám động vào.

 

Trương Lăng Phong và Đông Phương Tuyết Ngưng khổ sở nhìn Tiêu Chính Văn, nhất là khi họ thấy thực lực của Long Nguyệt, Long Hình, Long Ngao đã vượt qua họ khá xa, trong lòng lại có cảm xúc rất phức tạp.

Trước kia có khi nào họ để tâm đến những người này đâu, thậm chí ngay cả Tiêu Chính Văn cũng bị họ xem như vô hình.

 

Còn bây giờ thì sao?

 

Ngay cả người bên cạnh Tiêu Chính Văn cũng đã là người mà họ cần phải ngước đầu lên nhìn.

 

“Điện Thần Long thế mà lại có ngày hôm nay?”, Đông Phương Tuyết Ngưng không dám tin, nói thầm.

 

Có thể nói kể từ khi linh khí được khôi phục, các thế lực trong thế tục đều đang ngước nhìn các cao thủ ngoài lãnh thổ.

 

Các gia tộc ngoài lãnh thổ được tôn sùng như thần minh.

 

Lúc này điện Thần Long ở Hoa Quốc lại lần lượt giẫm nhiều tông môn và gia tộc ở ngoài lãnh thổ xuống dưới chân.

 

Tiêu Chính Văn càng có phong thái của bậc quân vương, hỏi cả thành Thiên Đô đây là khí khái đến mức nào, là khí phách ra sao?

 

Lúc này ngay cả các thế lực lớn lâu đời cũng đều giữ im lặng.

 

“Sao không nói gì? Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng bảo tôi không thể sống sót rời đi được sao?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nho và Thanh Phong hỏi.

 

“Ai dám bất kính với cậu Tiêu thì phải bước qua cửa ải của tôi”.

 

Nói rồi Viên Thiên Canh tiến đến trước một bước, ánh mắt lạnh như băng của ông ta lướt nhìn mọi người, hầu hết tất cả mọi người đều cúi đầu.

 

Cuối cùng ánh mắt Viên Thiên Canh nhìn đến Đào Khiêm.

 

“Cậu Tiêu, chỉ một tên cầm kiếm mà cũng dám bất kính với cậu, đáng chết”.

 

Ánh mắt Viên Thiên Canh hiện lên sát khí ngùn ngụt.

 

Nghe thấy thế, Đào Khiêm ngẩng phắt lên nhìn Tiêu Chính Văn, sắc mặt tái nhợt nói: “Cậu Tiêu, tôi…”

 

“Giết đi!”

 

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản phất tay nói.

 

“Ầm!”

 

Viên Thiên Canh chỉ giơ tay lên điểm vào không trung, một tia sấm sét xuất hiện trên đỉnh đầu Đào Khiêm.

Đào Khiêm còn chưa nói hết câu đột nhiên có cảm giác nguy hiểm cực mạnh sắp đánh xuống đỉnh đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.