Chiến Thần Bất Bại

Chương 4198:




Chương 4198

 

Cùng lúc này, Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, cây giáo Bá Vương ánh lên tia sáng màu bạc, khí tức bá đạo tới từ viễn cổ bao trùm khắp cả khoảng trời!

 

Mũi giáo này giống như phá nát cả dòng chảy thời không, cứ thế lao thẳng về phía ông lão Trục Nhật!

 

Kiếm khí cùng với ánh giáo va vào nhau, ngay cả hư không xung quanh cũng trở nên nát vụn!

 

Loại khí tượng này rõ ràng quá mức khủng bố!

 

Thanh Liên cũng vội vàng khởi động đại trận hộ thành, bảo vệ lấy phủ thành chủ và cả thành Thiên Đô vào bên trong!

 

Thế nhưng chỉ là dư âm của màn đối chọi giữa đôi bên cũng khiến cho núi sông nghìn dặm bên ngoài thành Thiên Đô trở thành đống đổ nát chỉ trong nháy mắt!

 

“Chả trách cậu lại có gan khiêu chiến với tôi! Xem ra Khổng Thành Long chết không hề oan uổng!”

 

“Ở trên người cậu lại có tới ba trái tim rồng, thật là vượt ngoài dự liệu của tôi!”

 

Ông lão Trục Nhật nhìn về phía Tiêu Chính Văn bằng cặp mắt phát sáng.

 

Ba trái tim rồng rõ ràng có sức hấp dẫn còn lớn hơn cả thuật phân thân!

 

Chỉ cần lấy được trái tim rồng và dung hợp chúng, ông lão Trục Nhật tự tin rằng thực lực của mình còn có thể nâng cao hơn nữa, thậm chí còn đạt tới ngưỡng Đế Quân cũng chưa biết chừng!

 

Chính vì sở hữu ba trái tim rồng nên việc Tiêu Chính Văn là vô địch thiên hạ trong cùng thế hệ cũng chẳng có gì kỳ lạ!

 

“Đáng tiếc là dù cậu có sở hữu tim rồng thì cũng không đủ tư cách để đối đầu với tôi! Tôi đã chinh chiến khắp thiên hạ từ mấy trăm năm trước, chỉ riêng số thiên tài chết trong tay tôi cũng đã lên tới mấy chục nghìn người rồi!”

 

“Ngày hôm nay, tôi sẽ dùng cậu để tế kiếm!”, nói xong, ông lão Trục Nhật đột nhiên chém ra một nhát kiếm!

 

Nhát kiếm này dường như chia cắt hoàn toàn cả đất trời, ánh kiếm càng khủng bố như sự phát nổ của sao trời.

 

“Không ngờ Tiêu Chính Văn lại có chiến lực như vậy! Chúng ta còn lâu mới bì được với đối thủ ở đẳng cấp này!”, Khổng Thế Phương đứng trước cửa thấy hơi ớn lạnh sống lưng, trợn mắt há mồm nói.

 

Thực lực của Tiêu Chính Văn thực sự quá mạnh, thậm chí bọn họ căn bản chẳng thể tưởng tượng nổi!

 

Đám thanh niên đứng quan sát chiến đấu cũng đồng loạt phát ra những tiếng cảm thán, đừng nói là sánh vai với Tiêu Chính Văn, dù có cho bọn họ thêm một nghìn một vạn năm thì cũng khó mà đuổi kịp được Tiêu Chính Văn!

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn chân đạp trên hình thái cực âm dương, đồng thời khởi động lực trời đất, sau đó một mũi giáo đâm ra, trực tiếp phá tan một đòn toàn lực của ông lão Trục Nhật!

 

Đám người đứng quan sát bên dưới lập tức nhốn nháo, ngay cả Mạnh Hồng Nho cũng nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ không dám tin.

 

“Không ngờ, người này lại đạt đến trình độ như chúng ta!”

 

Mặc dù Mạnh Hồng Nho không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã rành rành trước mắt!

 

Câu nói này của ông ta đã nâng Tiêu Chính Văn lên đến độ cao của Đại Đế!

 

Tuy nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều bị kinh ngạc đến mức sững sờ bởi cuộc đại chiến trước mắt!

 

Đặc biệt là những người tới xem trận chiến từ Tây Vực và Nam Vực, lúc này bọn họ kinh hãi há hốc mồm, không thể tin được những gì mình nhìn thấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.