Chiến Thần Bất Bại

Chương 4123:




Không để cho trưởng lão Thiên Nguyệt nói hết câu, ông lão Thiên Tinh đã khẽ xua tay cắt lời: “Sống chết có số! Dù phải cược, vì sự kế truyền của Thiên Cung Bắc Cực thì đệ và ta cũng buộc phải mạo hiểm thử một lần!”

 

“Sư huynh!”

 

“Huynh thật sự cho rằng cậu ta sẽ mạnh hơn Vương Vũ sao? Theo đệ thấy, người này ngay cả một ngón chân của Vương Vũ cũng không bằng! Mặc dù cảnh giới không phải là tất cả, thế nhưng một kẻ ngay cả cảnh giới cũng chẳng thể đột phá được thì khả năng lĩnh hội của cậu ta có thể tốt tới đâu?”

 

“Sư huynh, theo đệ thấy, vẫn nên cử người đi tìm Vương Vũ về đi, đuổi tên này ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực, tránh cho chúng ta phải bỏ mạng vô ích!”

 

Thiên Nguyệt đau đớn lớn tiếng gào lên với ông lão Thiên Tinh.

 

Thế nhưng ông lão Thiên Tinh chẳng buồn để ý mà chỉ giơ tay lên chỉ điểm, một tia sáng lướt qua trước mặt Tiêu Chính Văn, ngay sau đó, cơ thể của Tiêu Chính Văn đã biến mất trước mắt đám người.

 

Nhưng khi cơ thể của Tiêu Chính Văn dần tan biến, ông lão Thiên Tinh lại trở nên già đi rất nhiều, ngay cả đôi mắt tỏ tường lúc này cũng đã trở nên vẩn đục.

 

“Sư huynh…”

 

Không đợi trưởng lão Thiên Nguyệt lên tiếng, một tia sáng khẽ loé lên, cơ thể của Tiêu Chính Văn lại xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

 

“Quả nhiên! Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, tên này căn bản không gánh nổi sự uỷ thác của sư huynh, ngược lại còn đang lãng phí thọ nguyên của sư huynh! Người đâu, đưa tên này…”

 

Thiên Nguyệt chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn chỉ bình thản mỉm cười.

 

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến cho mọi người trợn mắt líu lưỡi đã xuất hiện!

 

Chỉ thấy cơ thể của Tiêu Chính Văn đột nhiên trở nên hư ảo, vô số hư ảnh trùng điệp luân phiên, khiến cho người ta nhìn mà hoa mắt!

 

Thế nhưng một giây sau, bảy Tiêu Chính Văn trông y hệt nhau đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người!

 

“Cái gì?”

 

Không chỉ có trưởng lão Thiên Nguyệt ngơ ngác mà ngay cả mọi người xung quanh cũng há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!

 

“Đây có lẽ chính là thuật phân thân nhỉ? Dường như không khó tới vậy!”

 

Tiêu Chính Văn nói, vô số bóng hình lại chồng khít vào nhau, sau đó sải bước đi tới trước mặt ông lão Thiên Tinh.

 

Sau khi thất thần trong chốc lát, trưởng lão Thiên Nguyệt đột nhiên phá lên cười rất lớn, dùng tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói: “Sư huynh! Đây chính là người mà huynh tìm về ư?”

 

“Chỉ là ảo thuật mà thôi, có ai không biết chứ? Nếu như nói đâu chính là thuật phân thân thì không phải chúng ta đã tinh thông đạo này từ lâu rồi hay sao? Còn cần phải cược tính mạng nữa?”

 

“Rõ ràng quá đỗi nực cười!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.