Chiến Thần Bất Bại

Chương 4059:




Đánh một tên nhân viên?

 

Nghe Tiêu Chính Văn nói vậy, sắc mặt của quản lý Lữ lập tức tối sầm lại.

 

“Quản lý Lữ, đưa tôi đi gặp ông chủ của các người!”

Tiêu Chính Văn nhìn quản lý Lữ, bình tĩnh nói.

 

Nghe vậy, sắc mặt của quản lý Lữ càng thêm trầm xuống.

 

“Cậu chắc không?”, quản lý Lữ nghiến răng hỏi.

 

“Dẫn đường đi!”, Tiêu Chính Văn vừa nói vừa đi về phía cửa.

 

“Hừ! Thằng nhãi, cậu sẽ phải hối hận!”

 

Quản lý Lữ nói xong tức giận bước ra khỏi phòng bao.

 

“Mời mọi người đi theo!”, mấy tên bảo vệ nhìn đám người Lý Tử Dương, nói với vẻ không hề khách khí.

 

“Tên họ Tiêu này thật sự hại chết chúng ta rồi! Chẳng phải là quỳ xuống trước mặt anh Vương là xong sao! Anh ta thật sự cho rằng đầu gối mình dát vàng à?” Chu Đình Đình tức giận quát lớn.

 

Nhưng đám vệ sĩ không thèm quan tâm, mà dẫn bọn họ ra khỏi phòng bao, theo sau Tiêu Chính Văn và quản lý Lữ đi lên tầng cao nhất.

 

Lên đến tầng cao nhất, tất cả đều bị chặn lại, quản lý Lữ tiến lên gõ cửa, không lâu sau, cửa mở ra, quản lý Lữ lạnh lùng nói với Tiêu Chính Văn: “Mời vào!”

 

Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bị dẫn vào trong phòng, Lý Tử Dương cất bước muốn đuổi theo, kết quả lại bị Tần Trường Sinh phía sau giữ lại!

 

“Anh Tần, tôi không thể trơ mắt nhìn anh Tiêu đi nộp mạng vì chuyện của mình được đâu!”, mặc dù Lý Tử Dương đã sợ hãi tới cực điểm, thế nhưng anh ta sao có thể nhẫn tâm để cho Tiêu Chính Văn nhảy vào chỗ chết thay mình?

 

“Hừ! Có chết cũng là đáng đời, ai bảo anh ta không có bản lĩnh đó, cứ phải phạm vào tội lớn như vậy!”

 

“Đúng thế, đều trách cái tên họ Tiêu này, ban nãy nếu như chịu quỳ xuống trước mặt sư huynh Vương thì chẳng phải đã không có chuyện gì rồi”, ngay cả Mục Tú Tú cũng lên tiếng trách móc Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn sải bước vào trong phòng, bên trong là một gian buồng, đi thêm mười mấy bước nữa thì còn có một cánh cửa lớn!

 

Quản lý Lữ tiến lên trước, khẽ gõ hai lần lên cửa phòng.

 

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một lực hút cứ thế hút lấy quản lý Lữ vào bên trong phòng, hắn cứ thế nặng nề ngã xuống mặt đất!

 

Mà bên trong đại sảnh lại vô cùng yên tĩnh!

 

Vào lúc quản lý Lữ vùng vẫy muốn bò từ dưới đất lên thì một ông lão tóc trắng sải bước đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay chào hỏi rồi nói: “Cung kính chào cậu Tiêu!”

 

Lời này vừa mới thốt ra, quản lý Lữ sợ tới độ mặt cắt không còn sắc máu, ngay cả hồn phách cũng suýt thì mất luôn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.