Chiến Thần Bất Bại

Chương 4031:




Lúc này, trên một toà cung điện bên trong Thiên Cung Bắc Cực, một ông lão đang hết sức hào hứng nhìn về phía cổng lớn.

 

Ở bên cạnh ông ta còn có mấy nho sĩ thanh niên đang đua nhau bình phẩm về cảnh tượng xảy ra trước cổng!

 

“Tên này vừa mới tới đã dám đắc tội với người của Tề Thiên Thư Viện, đúng là không biết tự lượng sức!”, một văn sĩ trong số đó lên tiếng nói.

“Theo tôi được biết, Lưu Trường An là cháu trai của Lưu Vũ Ôn, hậu quả của việc đắc tội với Lưu Trường An, dù có là mười cái mạng của tên này thì cũng không gánh nổi!”

 

“Hừ, vừa khéo trừ khử được một đối thủ cạnh tranh!”

 

Mấy nho sĩ anh một câu tôi một câu bàn tán xôn xao, thế nhưng trong mắt ông lão lại loé lên tia sáng, khẽ lắc đầu nói: “Chưa chắc! Bây giờ nói vẫn còn là quá sớm!”

 

Ở một bên khác, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lưu Trường An, nói: “Bọn họ chỉ muốn uống một ngụm nước của nhà họ Phương mấy người, mấy người lại đánh cho họ thành tàn phế! Hình như chơi ức hiếp người thái quá rồi nhỉ!”

 

“Ôi chao, tên này vừa mở miệng đã chụp mũ lên trên đầu Lưu Trường An rồi! Chỉ là mấy tên đầy tớ thôi mà, muốn giết muốn chém, không phải đều do người ta quyết định hay sao?”

 

“Đây chính là tự cho mình thông minh ngược lại còn bị thông minh hãm hại!”

 

“Muốn nói lý trước mặt Tề Thiên Thư Viện, chỉ có thể nói rằng cậu ta đã đi sai nước cờ rồi!”

 

Mấy nho sinh cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, rõ ràng trong mắt bọn họ, mọi sự vùng vẫy của Tiêu Chính Văn đều chẳng có ý nghĩa gì.

 

Lưu Trường An lạnh lùng cười nói: “Mấy tên đầy tớ mà thôi, bọn chúng vốn dĩ đã không xứng làm người, dù có giết chết thì cũng là chuyện nhà của Tề Thiên Thư Viện! Đầy tớ của nhà họ Lưu muốn xử lý thế nào cũng chưa đến phiên mày chõ mồm vào!”

 

“Ồ? Vậy có nghĩa là Tề Thiên Thư Viện của bọn mày căn bản không coi mạng của người bình thường như là mạng người à?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng chất vấn.

 

Hừm!

 

Nghe thấy lời này, Lưu Trường An cũng thấy hơi do dự!

 

Dù gì mấy nghìn năm nay, nhà họ Khổng vẫn luôn tự cho mình là nhân nghĩa, nếu như tiếp lời Tiêu Chính Văn thì sẽ thể hiện rằng thứ gọi là lễ nghĩa liêm sỉ, đạo đức quân tử của Nho gia đều là thứ lừa người!

 

Trách nhiệm lớn như vậy, hắn đâu thể gánh nổi?

 

“Cái này vốn dĩ bắt nguồn từ Chu Lễ! Tao chỉ theo đó mà làm!”, Lưu Trường An đảo mắt, lớn tiếng biện bạch.

 

Dựa theo Chu Lễ mà Khổng Khưu từng sửa đổi, là gia chủ, đương nhiên có thể tuỳ tiện xử lý đầy tớ nhà mình, thế nhưng Chu Lễ ban đầu lại nghiêm cấm loại hành vi như vậy!

 

Tiêu Chính Văn nghe vậy thì cười lạnh lùng hỏi ngược lại: “Thứ mày nói là Chu Lễ của nhà họ Khổng hay là Chu Lễ của Cơ Thị thế?”

 

Lời này vừa mới thốt ra, biểu cảm của Lưu Trường An cũng không khỏi đờ ra!

 

Hắn không thể ngờ ở thành Thiên Đô lại có người dám chất vấn Chu Lễ, hơn nữa còn chỉ rõ Chu Lễ của nhà họ Khổng khác với Chu Lễ của Cơ Thị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.