Chiến Thần Bất Bại

Chương 3973:




Lúc này, sắc mặt của Phương Đạo Võ đã trở nên cực kỳ khó coi.

 

Lưu Vũ Ôn điềm nhiên mỉm cười, quay đầu nói với Tiêu Chính Văn: “Nếu như nhà họ Phương đã lên tiếng rồi thì cậu cũng xin lỗi người nhà họ Phương một tiếng trước mặt mọi người đi!”

 

“Cậu cũng nghe thấy rồi, chỉ cần cậu chịu hoá giải thù oán giữa đôi bên, sau này nhà họ Phương cũng tuyệt đối không truy cứu thêm nữa, thế nào?”

Lưu Vũ Ôn dường như đang nói mấy lời này với Tiêu Chính Văn bằng giọng điệu ra lạnh, thế nhưng chủ yếu thì ông ta vẫn muốn để Tần Lương Ngọc nghe được.

 

Theo ông ta thấy, Tiêu Chính Văn chẳng qua chỉ là dập đầu lạy Phương Đạo Võ mấy cái mà thôi đã có thể giữ được tính mạng, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì sự trao đổi này chỉ thiệt chứ không lỗ, anh nhất định sẽ vui vẻ nghe theo!

 

Thế nhưng không ngờ là Tiêu Chính Văn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động.

 

“Còn không mau đi xin lỗi! Ông nhà tôi có thân phận gì, có thể lên tiếng tiếng nói đỡ cho anh đã là ân huệ rất lớn rồi!”, Thiên Dương thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa có ý nghe theo thì lạnh lùng quát một câu.

 

“Bốp!”

 

Tiêu Chính Văn không chút do dự vung tay giáng một cái tát lên trên mặt Thiên Dương từ phía xa.

 

“Anh…anh dám đánh tôi!”, cả gương mặt của Thiên Dương đều sưng đỏ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát trước mặt nhiều người như vậy!

 

“Anh là cái thá gì, đây là nơi mà anh có thể lên tiếng sao?”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người nhìn về phía Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ, nói: “Mấy người nói tôi xin lỗi thì Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nghe theo sao? Các người cho rằng tôi không biết ý đồ của các người hả?”

 

“Kể từ khi bắt đầu…”, Tiêu Chính Văn nói tới đây thì dùng tay chỉ vào Lưu Vũ Ôn, lạnh lùng nói: “Ông đã muốn đẩy tôi ra đầu ngọn sóng rồi, dùng tính mạng của tôi để hoá giải thù oán giữa Nguyệt Hoa Các và nhà họ Phương!”

 

“Còn ông!”, Tiêu Chính Văn lại chỉ về phía Phương Đạo Võ, lạnh lùng nói: “Chẳng qua chỉ là nhìn thấu toan tính của Lưu Vũ Ôn mà thôi, vừa không muốn bỏ qua cho tôi như thế, lại không muốn không nể mặt Lưu Vũ Ôn, vậy nên mới muốn tôi tự phế bỏ tu vi, không sai chứ?”

 

“Cậu!”, âm mưu của Lưu Vũ Ôn bị Tiêu Chính Văn vạch trần công khai, gương mặt già nua không khỏi nóng bừng lên, nói với sắc mặt khó coi: “Thằng ranh con! Cậu đừng có mà không biết tốt xấu!”

Bao nhiêu năm nay, có ai không biết Lưu Vũ Ôn đức cao vọng trọng, cả thành Đại Phong đều hết sức kính trọng người này, thế nhưng ông ta lại đi toan tính với một kẻ tiểu bối, sau này ông ta còn mặt mũi gì để ra ngoài gặp người khác nữa?

 

“Là mấy người không biết tốt xấu mới đúng! Tôi đã nhẫn nhịn mấy người rất nhiều rồi, mấy người lại cứ giơ bản mặt ra cho tôi đánh! Mấy người cho rằng mấy người là ai? Bảo Tiêu Chính Văn tôi xin lỗi thì tôi phải ngoan ngoãn nghe theo à?”

 

Ánh mắt Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía hai người Lưu Vũ Ôn và Phương Đạo Võ.

 

“Ông Lưu, xem ra một số người không muốn nhận tấm lòng của ông, một lòng muốn nhảy vào chỗ chết!”

 

Phương Đạo Võ bước vào trong sân với sắc mặt u ám, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn từ phía xa.

 

“Hừ! Nếu như cậu đã rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi không nể tình, chuyện của bản thân cậu thì cậu tự đi mà giải quyết!”

 

Lưu Vũ Ôn bực tức phất ống tay áo ngồi trở lại vị trí cũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.