Chiến Thần Bất Bại

Chương 3955:




Hôm nay Tần Lương Ngọc mặc một chiếc váy dài màu trắng như tuyết, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn trông cứ như cô em gái nhà hàng xóm.

 

“Cậu vẫn dám vào thành thật à, không sợ người nhà họ Phương gây sự với cậu sao?”, Tần Lương Ngọc nói rồi ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chính Văn, cầm một cái bánh bao lên và cắn.

 

“Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn! Vả lại, sợ thì có ích gì sao?”, Tiêu Chính Văn cười híp mắt đáp lời.

 

“Ừ, gan lớn lắm! Được, tôi giới thiệu cho cậu làm quen với một người!”

 

Tần Lương Ngọc nói xong thì đứng dậy, kéo cánh tay của Tiêu Chính Văn đi ra bên ngoài.

 

Tiêu Chính Văn bị Tần Lương Ngọc kéo vào bên trong chiếc xe ngựa ngày hôm trước, khác với hôm đó là Tiêu Chính Văn vừa mới ngồi vào trong lán xe thì xe ngựa đã hoá thành một tia sáng mà bay thẳng lên cao!

 

Chỉ trong nháy mắt đã đi được cả trăm dặm!

 

Vào lúc xe ngựa dừng lại, cảnh tượng bên ngoài cửa xe khiến cho Tiêu Chính Văn không khỏi cảm thán.

 

Chỉ thấy trước mắt có một dãy núi cao cây cỏ xanh um, tầng tầng sương mù bao phủ xung quanh, thi thoảng lại có vài con hạc trắng uốn lượn giữa tầng mây!

 

Khoảng không trên đỉnh núi còn có mấy cái cầu vồng đang phát ra ánh sáng hết sức rực rỡ.

 

Tiêu Chính Văn vừa nhìn đã biết nơi này chắc chắn là một động tiên!

 

Thậm chí so với Đế Khư thì cũng không kém hơn là bao!

 

“Thế nào, cậu cũng nhìn ra sự huyền ảo của nơi này à?”, Tần Lương Ngọc quay đầu nói với Tiêu Chính Văn.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Dựa theo ghi chép bên trong Sơn Kinh Chí, nơi có hạc trắng bay lượn, mây mù bao phủ, điềm lành sản sinh chắc chắn là đất lành!”

 

“Dựa theo tiêu chuẩn như vậy, nơi này dù không phải là thánh địa thì cũng chẳng thua kém bao nhiêu!”

 

Tần Lương Ngọc nghe vậy thì hài lòng gật đầu nói: “Nói không sai, nơi này quả thực là một động tiên, so với thánh địa thì động tiên còn có phần đặc biệt hơn!”

 

“Mặc dù nơi này không thể so với Đế Khư và Quy Khư, có điều, dù gì nơi này cũng ngập tràn khí lành, so ra thì sát khí của mấy thánh địa kia cũng quá nặng rồi!”

 

“Đối với người bình thường mà nói, điềm lành và sát khí không có điểm gì khác nhau, thế nhưng người giống như cậu nếu sống lâu ở nơi đất lành sẽ có thể gia tăng tuổi thọ!”

 

Tần Lương Ngọc tiện miệng giải thích.

 

“Nơi này quả thực có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ!”, Tiêu Chính Văn gật đầu lia lịa, biểu thị sự tán đồng.

 

“Thật ra nơi này vốn dĩ là núi tiên bồng lai, nghe nói trước thời Tiền Tần đã bị một vị cao thủ rời cả ngọn núi tiên tới vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Mãi tới hiện tại, bên trong thế tục chẳng thể tìm được ra thứ gọi là tiên cảnh bồng lai nữa chính là bởi vì nguyên nhân này!”

Tần Lương Ngọc nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.