Chiến Thần Bất Bại

Chương 3938:




Chương 3938

 

“Thực ra ở vùng ngoài lãnh thổ ngành y không bộc lộ tài năng nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ thì tuyệt đối không thể khinh thường! Nhà họ Khổng cũng vô cùng kiêng dè ngành y, sợ sẽ bị ngành y đuổi kịp và vượt qua, bởi vậy khi cần thiết thì cũng sẽ tiến hành chèn ép ngành y!”

 

“Nhưng hai bên vì lợi ích của mình thường sẽ không trở mặt, cho nên mặc dù Lý Thời Miễn nhiều lần bại dưới tay của Phương Tử Anh nhưng chưa bao giờ bị thương!”

 

Sau khi nghe Tần Lương Ngọc giải thích, Tiêu Chính Văn cũng hiểu được mối quan hệ giữa hai người.

 

Ngành y mượn thực lực của nhà họ Khổng, còn nhà họ Khổng lại mượn sức ảnh hưởng của ngành y, thay vì nói là xung đột chi bằng nói là hai bên đều không nắm chắc đối phương nên mới bất đắc dĩ duy trì sự cân bằng rất vi diệu!

 

“Đây đã là lần thứ tư Lý Thời Miễn khiêu chiến với Phương Tử Anh, mấy lần trước bị Phương Tử Anh đánh bại trong trăm chiêu, nghe nói lần này Lý Thời Miễn đã chuẩn bị đầy đủ và muốn rửa sạch nỗi nhục nhã”.

 

“Tuy nhiên theo tôi thấy, tỷ lệ thắng của hắn cực thấp, dù sao Phương Tử Anh cũng từng được cao nhân ngoài lãnh thổ chỉ điểm nên Lý Thời Miễn khó có thể đánh thắng!”

 

Tiêu Chính Văn nghe vậy, mỉm cười nói: “Tuy rằng hai người bọn họ đều có cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm nhưng khí thế và đạo cảnh không ở cùng một trình độ!”

 

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Thời Miễn sẽ không chống đỡ nổi được ba chiêu!”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói ra lời này, ngay cả Tần Lương Ngọc cũng hơi sửng sốt, vậy mà Tiêu Chính Văn có thể nhìn ra đạo cảnh của hai người bọn họ?

 

Hơn nữa, tuy rằng lúc trước Lý Thời Miễn không phải là đối thủ của Phương Tử Anh, nhưng cũng có thể chống đỡ được trăm chiêu, lúc này sao có thể không chống đỡ nổi được ba chiêu?

 

Cùng lúc đó, Phương Tử Anh vô cùng tự tin siết cú đấm nói với Lý Thời Miễn: “Anh Lý, xin mời!”

 

“A!”

 

Lý Thời Miễn không chút khách khí vung kiếm chém ra một kiếm khí!

 

Nhưng Phương Tử Anh lại không nhanh không chậm hơi nghiêng người, né tránh kiếm khí này.

 

“Anh Phương, anh có ý gì?”, thấy Phương Tử Anh vẫn chưa ra chiêu, chỉ tránh né, Lý Thời Miễn thu lại chiêu thức, lạnh lùng nhìn về phía Phương Tử Anh!

 

“Ha ha, anh Lý, chênh lệch giữa anh và tôi thật sự quá lớn, cho nên tôi muốn anh biết khó mà lui để đỡ bẽ mặt”.

 

“Nếu muốn thắng anh cũng chỉ cần một nhát kiếm là đủ rồi!”

 

Phương Tử Anh vừa dứt lời, đám người dưới võ đài đều nhao nhao bàn luận!

 

“Phương Tử Anh này cũng quá ngông cuồng rồi nhỉ!”

 

“Đúng vậy, anh ta và Lý Thời Miễn đang cùng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, một chiêu là có thể đánh bại Lý Thời Miễn ư? E là anh ta còn chưa tỉnh ngủ!”

 

Lý Thời Miễn càng tức giận nói: “Phương Tử Anh, đừng khoác lác quá sớm, mười năm nay, tôi ngày đêm khổ luyện sớm đã không còn là mười năm trước nữa rồi!”

 

Vừa dứt lời, dưới chân của Lý Thời Miễn có một cỗ khí tức cuồng bạo bốc lên!

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt sang nơi khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.