Chiến Thần Bất Bại

Chương 3936:




Chương 3936

 

Những lời của Tần Lương Ngọc như thức tỉnh người trong mộng.

 

Vì thế cũng không khó giải thích được rằng tại sao bắt đầu từ thời Minh bạc trắng đã được đưa vào Hoa Quốc với số lượng lớn nhưng người dân lại ít khi nhìn thấy bạc trắng.

 

Nhưng bạc trắng trên thị trường lại không nhiều.

 

Đệ tử nhà họ Khổng đẩy vật giá lên qua việc kiểm soát số lượng bạc trắng để đạt được mục đích kiểm soát người dân.

 

Có thể nói nhà họ Khổng hay nhà họ Sĩ đều cho người dân thiên hạ lọt vào trong tấm lưới vô hình này.

 

“Người nhà họ Phương lúc nãy cậu đánh bị thương đa phần sẽ gây sự chú ý đến giới công thương ở thành Đại Phong, nhất là ông chủ quán rượu này sẽ càng để ý đến cậu hơn”.

 

“Một vài gia tộc có thể đụng vào, nhưng một số khác lại không thể, Bạch Ngọc Trinh chưa từng nhắc với cậu sao?”, Tần Lương Ngọc cười nói.

 

Tiêu Chính Văn lắc đầu: “Chưa, hơn nữa tôi cũng từng động vào thế tử nhà họ Khổng, có làm sao đâu?”

 

“Không giống, chi hệ của nhà họ Khổng rất lớn, hệ thống phức tạp, có hàng ngàn thế tử đến thì sao? Dù cậu giết một hai người cũng không thể làm căn cơ của nhà họ Khổng lung lay”.

 

“Nhưng nhà họ Phương thì khác, nhất là chi hệ nhà họ Phương ở biên cương, có liên quan trực tiếp đến khả năng kiểm soát của nhà họ Khổng với sự lưu thông vật tư ở ngoài lãnh thổ, đồng nghĩa với việc đang làm lung lay căn cơ của nhà họ Khổng”.

 

“Nhưng cậu yên tâm, chỉ cần còn ở thành Đại Phong thì không ai có thể làm hại cậu”, Tần Lương Ngọc cười nhìn Tiêu Chính Văn.

 

Bà ta nghĩ Tiêu Chính Văn như đã kết bạn với mình từ nhiều năm, mấy trăm năm nay Tần Lương Ngọc như đã quên đi khói bụi nhân gian, càng chưa từng kết bạn với người nào có thể thành thật với nhau như vậy.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn lại mang đến cảm giác khác lạ với bà ta, ít nhất đến giờ bà ta cảm thấy mình có thể trở thành bạn với Tiêu Chính Văn.

 

“Chỉ sợ đến lúc đó chị Tần cũng không bảo vệ được tôi”, Tiêu Chính Văn cũng cười đáp.

 

Tần Lương Ngọc cực kỳ tự tin cười nói: “Chỉ cần ở trong phạm vi thành Đại Phong của tôi, cho dù trời sụp xuống thì cũng sẽ có tôi chống đỡ cho cậu!”

 

“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi dạo ở xung quanh thành Đại Phong!”

 

Nói xong, hai người đứng dậy rời khỏi quán rượu này và lên một chiếc xe ngựa không mấy bắt mắt.

 

Thành Đại Phong có một thị trấn biên giới, hiện đại và phong cách cổ xưa trộn lẫn với nhau, tức là có thể nhìn thấy người hiện đại lái xe hơi, cũng có rất nhiều người cổ đại đi xe ngựa.

 

Nhưng bình thường mà nói thì những thương nhân giàu có thích phong cách cổ xưa hơn, do đó xe ngựa cũng tượng trưng cho thân phận!

 

Vừa ra khỏi thị trấn chưa đầy mười dặm, phía trước là cảnh tượng người dân tấp nập.

 

Ở giữa đám người có một võ đài cao chừng trăm trượng, trên võ đài còn viết một biểu ngữ, trên đó viết sáu chữ lớn “Ngọc Kiếm Các – Phương Tử Anh”

 

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày nói: “Nhà họ Phương này và Ngọc Kiếm Các có quan hệ gì sao?”

 

Lấy tên của một môn phái rêu rao khắp nơi, Phương Tử Anh ắt là có địa vị khá cao trong Ngọc Kiếm Các!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.