Chiến Thần Bất Bại

Chương 3927:




Chương 3927

Tần Lương Ngọc không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Thượng Quan Ly nói: “Ngọc Khuyết Cung sao vậy?”

Ngọc Khuyết Cung thuộc phạm vi thế lực của thành Đại Phong, hơn nữa có rất nhiều mối liên hệ với Nguyệt Hoa Các.

Cho dù là nhà họ Khổng và nhà họ Tư Mã thì cũng phải nể mặt Ngọc Khuyết Cung mấy phần, có thể nói là động vào Ngọc Khuyết Cung thì chẳng khác nào khiêu chiến với Nguyệt Hoa Các.

Giờ khắc này trong đại điện, Thượng Quan Ly và một đám đệ tử Ngọc Khuyết Cung đều quỳ trên mặt đất, Chư Cát Anh bị đánh trọng thương đang nằm trên cáng, giờ phút này đã hấp hối gần tắt thở.

“Tiền bối Tần, việc này nói ra rất dài dòng đều là do một thằng ranh giới thế tục tên là Tiêu Chính Văn gây ra, mấy tháng trước, hắn…”

Thượng Quan Ly nước mắt nước mũi giàn giụa kể lại toàn bộ mọi chuyện, sau khi Lục Tiểu Thiến chết thảm, Tư Mã Minh Húc tìm đến Tiêu Chính Văn để báo thù nhưng lại bị Tiêu Chính Văn ép rút kiếm tự sát, sau đó lại đánh cược với Tiêu Chính Văn trong buổi lễ long trọng ở núi Đế Khư.

Tần Lương Ngọc càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh băng, cho đến cuối cùng, trong đôi mắt đẹp kia phóng ra hai tia sáng lạnh lẽo, nhìn thẳng Thượng Quan Ly!

Không đợi ông ta khóc lóc kể chuyện điện Thần Long phái người đòi nợ, một cánh tay của ông ta trong nháy mắt đã hóa thành sương máu!

Đau đến nỗi mồ hôi lạnh trên trán Thượng Quan Ly túa ra, thiếu chút nữa hôn mê ngay tại chỗ nhưng Thượng Quan Ly đối mặt với Tần Lương Ngọc ngay cả thở hổn hển cũng không dám, càng không dám tỏ ra bất mãn!

Bất kể vì lý do gì chọc giận Tần Lương Ngọc, cho dù là giết ông ta thì ông ta cũng tuyệt đối không dám có ý định phản kháng!

Dù sao đó cũng là một vị Đại Đế!

Đại Đế nổi giận, xác chết ngổn ngang ngàn dặm!

Chỉ chém đứt một cánh tay của ông ta đã được coi là ân huệ rồi!

“Rác rưởi! Các người không phải luôn luôn tự nhận mình là tài trí hơn người sao? Không phải luôn luôn cho rằng thế tục đều là con kiến hôi, có thể tùy ý quyết định sống chết sao?”

“Các người ngàn dặm xa xôi chạy đến Đế Khư lại làm tôi mất mặt, các người còn có mặt mũi chạy đến trước mặt tôi kể khổ nữa ư?”

Tần Lương Ngọc vô cùng giận dữ, giọng nói chấn động cả đại điện, ngay cả các lão tông môn lớn khác chạy tới chúc mừng cũng rối rít cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Lương Ngọc trên ngai vàng!

Ai cũng biết, tính tình của vị Đại Đế này thất thường, nếu ánh mắt không né kịp sẽ dẫn đến đại họa diệt thân.

“Vậy các người trở về đây bằng cách nào? Tiêu Chính Văn sẽ không tốt bụng thả các người mà không nói một lời đấy chứ?”, Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Ly.

Hành vi của bọn họ chẳng khác nào miệt thị điện Thần Long, thân là chủ điện của điện Thần Long, sao Tiêu Chính Văn có thể chịu để yên được chứ?

“Đương nhiên không phải, vãn bối vì bảo toàn thực lực của Ngọc Khuyết Cung nên đành phải đồng ý với cậu ta, dùng ba nghìn cây hoa Tử Tiêu để đổi lấy bình an! Nhưng… nhưng Ngọc Khuyết Cung lấy đâu ra nhiều như vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.